Tại một căn phòng bằng gỗ tuy mộc mạc nhưng không kém phần tao nhã, có một vị mỹ nhân màu xanh, vâng, là màu xanh đấy ạ. Bộ đồ cổ trang màu lục, tóc màu xanh lục, mắt, lông mi cũng xanh lục, ngồi trên một bộ bàn ghế màu xanh lục, sử dụng cái laptop cũng xanh lục nốt. Bên cạnh nàng ta là một quyển sách màu đen, bìa sách có ghi: Bạch Liên Hoa của ta, ta yêu em!
Mỹ nhân nhìn dòng chữ bình luận của trên máy tính, tay vuốt nhẹ bìa sách, miệng lẩm bẩm:
"Ân, không tồi thôi, hai ngàn lượt truy cập sau một đêm, a, Tuyết Lam à, cố gắng lên nha, tiền của ta nhưng là nhờ em hết đó!"
Giọng nói mị hoặc, êm ái truyền ra từ đôi môi anh đào, đôi mắt nàng khẽ lóe ánh vàng kim.
"Hừ, dùng cuộc sống tư nhân của người khác để kiếm tiền, Laura, xấu hổ quá đi!" Shina dựa vào tường khinh bỉ.
"A, xấu hổ sao? Nhưng mà ta nhớ là mớ socola Pháp mà ai kia ăn ngày hôm qua là từ số tiền này xuất ra thì phải a!"
"Khụ, kia, cái đó..."
Shina lắp bắp không đáp lời được.
"Hừ!" Laura hừ nhẹ, không thèm để ý.
Đứng một hồi thấy mình bị bơ, Shina lúng túng tìm đề tài:
"Khụ, mà nè, Tuyết Lam đi rồi, Châu Sa thì tính sao?"
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phim, Laura không quay đầu đáp:
"Có một số việc là nên chấm dứt, sớm muộn gì thì con bé cũng phải đi thôi. Tuyết Lam xong sẽ đến lượt nó!"
Rồi nhìn sang một quả cầu pha lê màu lam, trong đó là hình ảnh của một chàng trai mặc hồng bào, ba ngàn tóc đen thả tung tùy gió mà bay, không thấy rõ mặt lắm, chỉ thấy trong lòng hắn nằm một vị tuyệt sắc nữ tử.
Nàng kia sắc mặt tái nhợt, khóe môi máu tươi ứa ra, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt chảy dọc xuống áo, đôi môi vì máu tươi mà đỏ au dị thường. Xung quanh nàng thật nhiều loài động vật nhỏ đáng yêu đang nhìn nàng mà rưng rưng khóc.
Nàng thật đẹp, một vẻ đẹp thê lương, cô tịch, chỉ thấy nàng mỉm cười, dịu dàng nhìn chúng nói:
"Đừng buồn, đừng khóc, ta không sao đâu mà!"
Rồi quay sang nam nhân đang ôm mình, mắt dần tan rã, thấy ánh mắt nàng, hắn mím môi, kiềm nén cỗ đau nhức trong tim, gượng cười nói:
"Đừng ngủ, Liên nhi đang đợi nàng về nấu chè ngó sen cho nó ăn đấy."
Vừa nói hắn vừa bật khóc, nam nhân có lệ không nhẹ đạn, nhưng vì nàng, một kẻ cao cao tại thượng như hắn đã rơi lệ. Khả, sao nàng tàn nhẫn thế, hắn đã khóc rồi sao nàng không lau nước mắt cho hắn, không mỉm cười dịu dàng an ủi hắn. Nàng ác lắm nàng biết không?
"Vũ, nếu...có..kiếp sau...hãy....là người đầu tiên...đến bên..thiếp....a..yêu....chàng...."
Giọng nói thiều thào nhỏ vào tai hắn, hắn nuốt lệ, kiên định nói:
"Hảo, ta sẽ!" Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, làm ngươi yêu ta, trong mắt ngươi sẽ chỉ có ta thôi.
Nữ tử nhắm chặt mắt, khóe mắt vẫn mang lệ nhưng trên môi nàng, nở rộ một nụ cười hạnh phúc. Phải, lời hứa của đôi ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên Không: Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm
RomanceTác giả: Mèo con mê ngủ. Thể loại: nữ phụ văn, np, huyền huyễn, sạch, sủng, ngược, h (maybe). Tiến độ: HOÀN THÀNH. Dạ, một lần nữa em xin đính chính là truyện này có H. Nên làm ơn, những ai có tư tưởng trong sáng, không thích đọc thể loại này làm...