Chương 10

220 13 2
                                    


  Lhasa tháng tám, nhiệt độ ôn hoà, có điều ánh nắng thật quá chói chang, "Thành phố ánh nắng" quả thật danh bất hư truyền. 

Da Trịnh Tú Tinh trực tiếp biểu tình. Châu Huyền bôi một lớp mỹ phẩm dưỡng da trên mặt.

 Tú Tinh đi tới gần cô, "Chị không cảm thấy gì sao?" 

"Tôi còn chịu được." 

Tú Tinh liếc mỹ phẩm dưỡng da cô đang dùng một cái, tất cả đều là tiếng Anh, "Đây là nhãn hiệu gì vậy?" 

"Anh trai tôi gửi đấy, cô có muốn dùng một chút không, dùng được lắm." 

Trịnh Tú Tinh cầm lên nhìn một hồi, cô hơi giật khóe miệng, "Không cần đâu. Em đi tìm bọn TrịnhTú Nghiên đây, tối gặp nhé." 

Châu  Huyền gật đầu một cái, "Được." 

Hôm đó Châu Huyền một mình đi Đại Chiêu Tự. Đại Chiêu Tự nằm ở trung tâm thành cổ Lhasa. Tòa chùa miếu này đã có 1300 năm lịch sử, trải qua tang thương. Bước chân cô rất chậm, hai mắt thành kính, si ngốc nhìn phía trước. Trên tấm đá xanh tràn đầy bóng dáng các tín đồ đang lễ bái. Có vài người dập đầu một lát, mệt mỏi liền đứng lên nói chuyện một chút, rồi lại dập đầu. Trong cảnh trời xanh mây trắng, hương khói lượn lờ. 

Châu Huyền đứng không biết bao lâu, cho đến khi cô cảm giác hai chân mình tê dại. Một ngày đó, cô đều ở Đại Chiêu Tự. Đến buổi tối, cô mới trở về. 

Lễ tân của khách sạn thấy cô, gọi cô lại, "Có một người đàn ông trẻ tuổi tới tìm cô."

Đầu tiên cô sững sờ, chỉ trong một cái chớp mắt liền nghĩ ra, "Anh ấy đâu?" 

"Gọi điện thoại cho cô mà không thấy nghe máy. Anh ấy đã ở đây chờ một lúc lâu rồi." Giang Ương khẽ cười. 

Châu Huyền lấy điện thoại di động ra, có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của anh. Cô có chút nhức đầu, lập tức gọi điện cho anh. Điện thoại di động chỉ vang trong chốc lát, liền thông. Cô nghe được giọng anh trầm thấp. 

"Châu Huyền ——" 

Cổ họng cô giống như bị cái gì chẹn lấy, trong lúc nhất thời không nói được. Phác Xán Liệt như đang đợi điều gì đó, cũng không nói chuyện. Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người. 

Một hồi lâu, Từ Châu Huyền khẽ cắn răng, cuối cùng cũng tìm lại giọng mình."Sư huynh, anh đang ở đâu?" 

Cơ thể đang hết sức căng thẳng của Phác Xán Liệt buông lỏng trong nháy mắt, "Anh vừa đi khỏi đấy chưa lâu, đang định đi tìm khách sạn, em chờ anh, anh lập tức quay lại."

 Châu Huyền nhẹ nhàng ừ một tiếng. Cúp điện thoại, cô phát hiện mặt mày Giang Ương cười cười nhìn cô chằm chằm. 

Châu Huyền nói, "Tiền bối học cùng đại học của em ý mà." 

"Ồ ——" Giang Ương cố ý kéo giọng thật dài. 

"Em về phòng nghỉ ngơi trước." 

Trở về phòng rồi mới phát hiện bọn Trịnh Tú Tinh chưa trở lại. Châu Huyền thu thập một ít đồ đạc của mình. 

[ EDIT/ ChanSeo] Chuyện người không biếtWhere stories live. Discover now