Chương 11

172 14 1
                                    


  Từ Châu Huyền hé miệng cười, "Sư huynh, anh cứ như thám tử lừng danh vậy."

 Phác Xán Liệt nhìn nụ cười nơi khóe mắt cô, hai mắt sáng lên, anh thản nhiên, "Đi ăn sáng thôi."

 Tối hôm qua tuy anh có nói nhờ cô làm hướng dẫn viên, nhưng cả đoạn đường đều do anh quyết định. Ăn sáng xong, hai người đi bộ tới Đại Chiêu Tự. Mặc dù vừa tới hôm qua, Châu Huyền vẫn chăm chú nhìn từng chút một như cũ. Có lẽ đây chính là sự rửa tội mà Vùng Đất Thánh dành cho con người trong lúc vô hình. Nét mặt Phác Xán Liệt cũng nghiêm trang, anh cũng không có hướng về phía đó để triều bái như những người khác. Hai người đứng dưới cây liễu, tương truyền là do Văn Thành công chúa hóa thân. 

Anh đưa nước cho cô, Châu Huyền khẽ nhấp một ngụm.

 "Châu Huyền, em nghĩ Bồ Tát có nghe thấy nguyện vọng của bọn họ không?"

 Cô sững sờ một trong nháy mắt, khóe miệng cong thành nụ cười, "Bồ Tát có thể nghe thấy, nhưng chưa chắc sẽ toại nguyện cho bọn họ." Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy. 

"Em từng cầu xin rồi sao?" Phác Xán Liệt hỏi.

 Châu Huyền lắc đầu một cái, "Em không cầu." Ba chữ cuối, giọng nói cô hơi cao lên, vẻ mặt không giống vừa rồi."Sư huynh, anh đã bao giờ cầu xin chưa?"

 Anh chớp chớp mắt, "Có." Anh nhìn con ngươi cô, ánh mắt càng ngày càng sâu. 

Cô dần có cảm giác dường như có điều gì đó sắp vuột khỏi tầm khống chế, "Sư huynh, phía sau chính là hành lang Thiên Phật——" cô xoay người. 

"Thanh Thử, sao em không hỏi xem anh đã cầu điều gì?" 

Anh ngưng mắt nhìn sống lưng cô, do dự muốn đi qua nhưng cuối cùng chỉ thử dò xét. Anh biết rằng cô hiểu hết, nhưng tỏ vẻ như chẳng hiểu gì.

 Mắt Châu Huyền nhìn phía trước, trên vách tường hành lang Thiên Phật vẽ đầy hình vẽ cổ xưa, dù đã trải qua ngàn năm, có nhiều chỗ đã tróc ra, nhưng bức tranh vẫn được giữ gì. Có rất nhiều thứ có thể tồn tại vĩnh hằng, nhưng lại có rất nhiều thứ không cách nào vĩnh hằng. 

Cô nuốt nước miếng một cái, "Sư huynh —— em ——" cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. 

Phác Xán Liệt đi về phía trước một bước, đứng ngay sau lưng cô, "Anh vừa cầu xin Bồ Tát đáp ứng một tâm nguyện của anh, đó là có được trái tim một người, cùng anh đến khi bạc đầu chẳng xa rời." 

Lông mi cô run rẩy như cánh bướm, dây thần kinh nối thẳng đến trái tim đột nhiên nhảy một cái. Chuyện đã qua không ngừng lướt qua, Châu Huyền rất muốn hỏi Bồ Tát một chút, thật sự có kiếp trước kiếp này sao?

 "Sư huynh, thật xin lỗi, em có chút chuyện phải về trước." cô không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước. 

Phác Xán Liệt bình tĩnh đứng ở nơi đó, đứng luôn hơn một tiếng đồng hồ. Người đi qua đi lại không ai không liếc nhìn anh, người đàn ông đẹp trai này, sao mà vẻ mặt anh giờ đây làm cho người ta xem không hiểu. 

[ EDIT/ ChanSeo] Chuyện người không biếtWhere stories live. Discover now