Chap 13

227 26 10
                                    

Sunggyu buông cậu ra, Woohyun có hơi bất ngờ nhưng vẫn cúi đầu xuống. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên để hai ánh mắt có thể gặp nhau. Woohyun chạm ánh mắt của anh lại nghẹn ngào liếc đi chỗ khác khiến anh phải cất lời

- Hyunie nhìn anh này.

Chần chừ một lúc sau cậu mới nhìn thẳng vào mắt anh, một lần nữa nước mắt lại tuôn trào. Việc đối mặt với anh lúc này với cậu rất khó khăn, cứ nhìn vào mắt anh cậu sẽ lại nghĩ đến việc sau này phải ra sao, thực sự là rất đau như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim cậu vậy.

Sunggyu khẽ đưa tay lên má cậu gạt đi những giọt nước mắt, ôn nhu mà nói

- Đây là lần cuối cùng anh cho em khóc, sau này đừng bao giờ khóc nữa, tuyệt đối đừng để ai nhìn thấy những giọt nước mắt này. Đừng bao giờ khóc khi không có anh bên cạnh, nếu có buồn thì cứ dựa vào vai anh mà khóc nhưng tuyệt đối không được khóc vì anh nghe không?

- Đồ ngốc, anh là đồ ngốc - nghe được mấy lời kia nước mắt càng rơi một cách mãnh liệt, cũng không biết làm thế nào để ngăn dòng nước ấy - cũng tại anh mà em mới khóc, tất cả là tại anh.

- Thế mới nói từ giờ trở đi tuyệt đối đừng bao giờ vì anh mà rơi bất cứ một giọt nước mắt nào cả. Nghe anh nói đây.

- Anh không chết, không bỏ em một mình, ok? Chỉ là anh có thể sẽ không nhận ra em, có thể anh sẽ coi em như người xa lạ nhưng anh vẫn tồn tại, vẫn ở bên em nhưng chỉ là một nơi nào đó mà chúng ta không thể nhìn thấy, không thể chạm vào nhau như thế vẫn là bên cạnh mà phải không? Chỉ cần sau này, nếu anh không nhớ em, nếu đôi ta như người xa lạ, đừng nhớ đến anh nữa lúc đó chúng ta sẽ được tự do. Anh không muốn ràng buộc em, không muốn em chăm sóc cho anh khi anh có coi em như người xa lạ vì khi đó người chịu khổ sẽ là em, người đau cũng sẽ là em nếu như thế anh thực sự không muốn- nói rồi nước mắt anh cũng bắt đầu rơi- Đấy là sau này, anh nói trước để lỡ sau này không có cơ hội nói với em còn bây giờ xin em, hãy coi như chưa có gì xảy ra, xin em hãy cư xử như bình thường, xin em hãy để anh yêu em, xin em hãy cùng anh tạo ra những kí ức tuyệt vời nhất khi anh còn có khắc sâu hình bóng của em trong trí nhớ, xin em quên hết đi, anh xin em.

Nói rồi anh tiến lại đặt lên môi cậu một nụ hôn, cậu cũng đáp trả nhưng nước mắt của cả hai vẫn cứ tuôn rơi. Nụ hôn ngọt ngào ấm áp của hương vị tình yêu, nhưng cũng mặn chát khi xen lẫn vào đó những giọt nước mắt như những thử thách, khó khăn trong tình yêu. Một tình yêu có ngọt ngào xen lẫn đắng cay rồi sau này tình yêu đó sẽ đi đến đâu.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối đến, họ bước ra từ công ty của Sunggyu, vẫn tay trong tay cười nói vui vẻ. Sau khi ăn tối xong Sunggyu rủ cậu đi xem phim, cậu cũng không từ chối. Tại sảnh chờ của rạp phim, trong lúc chờ Sunggyu mua vé, cậu đứng ở chỗ poster phim và đang nghiên cứu các phim khác.

- Hyunie- một giọng nói vang lên từ phía sau cậu cùng với một bàn tay đặt lên vai.

Cậu quay lại

- Key, ơ bình thường cậu toàn đi với tớ cơ mà, hôm nay đi với người khác à?- Vừa nói vừa cười, đồng thời ngó nghiêng xem người đi cùng Key ở chốn nào.

(Longfic)(GyuWoo) Người lưu giữ kí ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ