Vị giám khảo té lăn trên mặt đất phản ứng rất nhanh, lập tức một chiêu cá chép bật người đứng thẳng.
Tuy rằng một quyền của Lăng Lan thoạt nhìn dùng rất nhiều lực, thẳng tay đánh bay giám khảo ra ngoài, nhưng trên thực tế cũng không mang lại thương tích gì nhiều cho giám khảo, chỉ để lại một vết bầm tím bên trái gương mặt của giám khảo mà thôi. Đương nhiên ý định của Lăng lan cũng chỉ như vậy, để chứng minh bọn họ không phải dễ bị bắt nạt.
Giám khảo đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, gương mặt nghiêm nghị, tay sờ sờ nơi bị đánh bầm tím, thật ra nó không đau đớn gì, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng lại có một chút đau xót nói không nên lời.
Đúng vậy, đó là sự phẫn nộ, một loại cảm giác do thất vọng tích tụ mà nên, y không nổi giận vì bị Lăng Lan đánh trúng, mà là vì trong đợt tấn công vừa rồi, Lăng Lan đã thể hiện sự vô tình và ích kỷ làm y cảm thấy thất vọng và đau đớn.
Giám khảo không ngờ đứa trẻ trước mắt nổi bật về các phương diện nhưng lại có thể nhẫn tâm đến thế, vì đạt được mục tiêu mà biến đồng đội thành lá chắn, mặc dù y đã sơ sót thất thủ, nhưng đôi mắt y lại thấy rất rõ ràng tại sao Tề Long đột ngột chắn ngang trước mắt Lăng Lan, đấy không phải là hành vi tự phát của Tề Long, mà là Lăng Lan đã vòng ra sau Tề Long để đến trước mặt y.
Tệ hơn nữa là sau đó Lăng Lan lại thờ ơ với chấn thương của đồng đội, chỉ quan tâm đến thành ích của bản thân, sự ích kỷ tự thân tự lợi này đã làm cho giám khảo nổi giận. Y quyết định không cho Lăng Lan cơ hội tiến vào ban đặc biệt. Liên Bang tuyệt đối sẽ không đào tạo ra một đứa trẻ vô tình nhẫn tâm, một lòng chỉ vì lợi ích của bản thân, ngay cả khi đứa trẻ ấy trở thành một quân nhân thì cũng chỉ mang lại nguy hiểm cho Liên Bang và đồng đội bên cạnh.
Trước khi vị giám khảo phát giận, cảnh kế tiếp đã làm cho y ngơ ngác.
Chỉ thấy Lăng Lan đi đến chỗ Tề Long đang hộc máu bất tỉnh, nàng dùng chân đá mạnh vào người Tề Long, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Đủ, đã xong, còn không đứng lên? Không thấy diễn quá lố rồi sao?"
Tề Long ngồi bật dậy, miệng cười khúc khích nói, "Đánh ngã thật sao?", đương khi nói chuyện còn có thể thấy được máu tươi từ trong miệng cậu nhóc ọc ra, người xem đều cảm thấy rợn người.
Lăng Lan đắc ý nói, "Đương nhiên, không thấy ta là ai sao?", là một đứa trẻ phải tiếp tục giống một đứa trẻ, Lăng Lan biết biểu hiện của mình có chút quá mức, chỉ đành tìm cách cố gắng cứu vớt.
Tề Long gật gật đầu, gương mặt ngưỡng mộ nói, "Ừm, Lăng Lan, cậu quả nhiên mạnh hơn tớ". Nói xong, cậu nhóc vẻ mặt tranh công nói, "Tớ diễn rất tốt, đúng không?"
Lăng Lan gật đầu đối phó không mấy thành tâm, nàng sờ sờ đầu của Tề Long để thể hiện sự khen ngợi đối với cậu nhóc.
Chính xác, dáng vẻ này của Tề Long khiến nàng nhớ đến loài gâu gâu trung thành với chủ ngàn năm trước, hoạt bát như vậy thật đáng yêu chết được, nàng không cách nào cưỡng lại đành phải nắm bắt cơ hội này sờ sờ một chút.