Chương 14: Anh theo dõi tôi

5.1K 357 8
                                    



Giấu đi cảm giác mất mát, Chung Quốc nhanh chóng đội lại mũ lưỡi trai, đeo ba lô lên lưng, muốn nhân lúc mọi người không để ý mà rời đi. Mang theo tâm trạng có phần khó chịu, cậu thong thả bước từng bước trên đường, mắt nhìn về phía xa, cả người luôn cảm thấy trống vắng không hiểu nổi.

Phòng thu nhạc cách đó không xa, chẳng mấy chốc liền tới, căn phòng này mấy năm trước cậu đã bỏ tiền ra để mua lại, hàng tuần sẽ đến đây thu một bản nhạc. Tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, đặt chiếc balo ở một góc tường rồi kéo chiếc ghế nhỏ trước đàn dương cầm, từ từ ngồi xuống. Bàn tay nhỏ bé cẩn thận lướt nhẹ trên phím đàn, từng âm thanh vụn vặt không liền mạch theo đó truyền ra. Chung Quốc hít sâu một hơi, hàng mi dài cụp xuống, lòng tĩnh lặng. Mười ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên phím đàn, nhẹ nhàng mà bay múa, tiếng ca trong trẻo cũng từ từ cất lên

"Khi thế giới trở nên tăm tối

Và mưa cứ lặng lẽ rơi

Mọi thứ vẫn như thế

Ngay cả hôm nay, không chút ngờ vực

Em vẫn không thể, không thể thoát khỏi những suy nghĩ về anh

Giờ đây,

Em biết rằng đó là phút chia ly

Em biết rằng tất cả chỉ là sự khờ dại

Giờ đây, em biết rằng tình yêu chỉ là hư ảo

Em chỉ thất vọng với bản thân vì không thể giữ anh lại vì niềm kiêu hãnh đó

Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,

Dằn vặt em suốt đêm dài

Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại,

Từ từ, từng chút một

Chắc hẳn em đã say, có lẽ em nên dừng lại

Từ lúc mưa bắt đầu rơi, em nghĩ mình cũng có thể quỵ ngã

Điều đó không có nghĩa là em nhớ anh, không, không phải vậy đâu

Nó chỉ có nghĩa rằng quãng thời gian ta bên nhau chỉ là thoáng qua

Khi đó là kiểu ngày mà anh thực sự thích,

Em sẽ lật lại những ký ức thơ dại về anh

Xin lỗi anh, đó là tất cả rồi. Em sẽ bước một bước về phía trước

Thậm chí em sẽ không gắng trốn chạy

Giờ

Em sẽ xóa nhòa hình bóng anh

Trong em sẽ không còn chút vương vấn

Nhưng khi trời lại mưa,

Tất cả những ký ức về anh mà em cố giấu bao lâu nay sẽ ùa về, chúng sẽ kiếm tìm em

Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,

Dằn vặt em suốt đêm dài

Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại,

Từ từ, từng chút một

Giờ đây, sẽ không còn lối đi nào cho em quay lại

Nhưng, khi nhìn khuôn mặt hạnh phúc của anh

Em sẽ gượng cười, kể từ khi em là người không còn chút sức lực để ngăn anh lại

Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,

Dằn vặt em suốt đêm dài

Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anhcũng dừng lại,

Từ từ, từng chút một

Em có thể làm gì với những thứ đã kết thúc đây?

Em chỉ nuối tiếc sau những việc ngốc nghếch em đã làm

Mưa cứ mãi tuôn rơi, và nó sẽ chẳng ngớt

Khi mưa ngừng rơi, đó là khi em có thể dừng lại

Mưa cứ mãi tuôn rơi, và nó sẽ chẳng ngớt

Khi mưa ngừng rơi, đó là khi em có thể dừng lại...

Tiếng ca trong trẻo mát lạnh, không hiểu sao lại chất chứa hoài niệm bi thương. Đôi mắt dù cho đã nhắm chặt, hình ảnh của người đó lại ngày một rõ ràng, nụ cười dịu dàng, bờ vai ấm áp, chân thực đến thế, giờ đây cũng chỉ là quá khứ đã ngủ vùi.

Không phải đã hứa sẽ trở lại sao?

Tại sao đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng?

Người, không còn nhớ lời hứa của chúng ta nữa sao?

Thực sự đã quên rồi sao?

Cạch!

"Ai, mau ra đây!". Chung Quốc quát lên một tiếng. Chết tiệt, cậu lại vì không điều chỉnh được cảm xúc mà không phát hiện có người theo dõi mình. Chết tiệt thật. Chung Quốc quay ngoắt ra phía cửa, trong lòng không nhịn được chửi thề. Từ đằng sau bức rèm một người từ từ bước ra, dáng người cao lớn, khuôn mặt yêu nghiệt không còn vẻ lông bông như thường ngày, trên cần cổ vẫn còn vương chút mồ hôi.

"Là cậu". Chung Quốc ngạc nhiên, nhiều hơn hết chính là tức giận. Cũng may cậu ta không phát hiện ra bí mật của cậu, nếu không, cậu không biết sẽ phải xử lí cậu ta như thế nào nữa

Chung Quốc đứng dậy khỏi chiếc đàn, nhanh chóng đi đến trước mặt người kia, cao giọng nói, không che giấu nổi vẻ tức giận:"Cậu theo dõi tôi?"

" Tôi... chỉ là tò mò thôi, không ngờ em lại tức giận như vậy"

Một câu hỏi mà giống lời khẳng định. Hạo Thạc nhìn thấu lửa giận trong mắt cậu, cho rằng Chung Quốc sợ người khác thấy được bộ dáng yếu đuối của mình mới phát hỏa. Vội nói:"Tôi chỉ muốn nói cảm ơn ai ngờ thấy em rời đi nên mới tò mò đuổi theo. Không ngờ... không ngờ em tức giận đến vậy". Hạo Thạc nhanh chóng nở một nụ cười lấy lòng, cặp mắt phượng đào hoa theo thói quen nhếch lên bắn điện, chủ ý muốn dùng sắc đẹp để mua chuộc.

Đáng tiếc, dùng với không đúng người.

Chung Quốc từ nhỏ đã sống với một người anh hai đẹp không giống người thường, còn có một người thầy vô cùng tuấn tú, đối với nụ cười của người nào đó đã hoàn toàn có sức miễn dịch, nhìn cũng chẳng buồn nhìn lâu một chút, trực tiếp cúi người, dứt khoát cho người kia một quyền. Một đấm nhanh như chớp vào bụng, Hạc Thạc hoàn toàn không kịp phản ứng, cảm giác đau rát truyền đến khiến cho khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó thành một đoàn.

Cậu ấy thế nhưng lại đánh thật, một quyền này ra tay thực sự không hề nhẹ.

"Tôi nói cho cậu biết, lần này chỉ là trừng phạt nhẹ thôi. Nếu như lần sau tôi phát hiện cậu theo dõi tôi, đảm bảo sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu". Chung Quốc bực bội hừ ra tiếng, lập tức quay đầu, nhặt chiếc ba lô rồi bỏ đi, còn không quên quay lại ném cho Hạo Thạc ánh mắt nguy hiểm. Hạo Thạc xoa xoa bụng, cảm giác đau đớn vẫn còn, xem ra cậu ấy thực sự bị mình chọc giận.

Hạo Thạc tựa người vào bức tường phía sau, đầu hơi ngửa ra, hai mắt nhắm chặt, một tay vẫn còn đặt lên bụng. Khuôn mặt vốn cợt nhả thường ngày giờ lại chuyển sang một bộ dáng cực kì nghiêm túc. Đôi mắt phượng khẽ mở, nhìn về phía chiếc đàn dương cầm, giống như nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé vẫn đang ngồi đó, tiếng đàn phảng phất bên tai, giọng hát trong trẻo mà ưu buồn tột độ, giống như mất mác, lại giống như nhớ nhung vô hạn.

Lần đầu gặp cậu, cậu thân thủ nhanh nhẹn, một mình hạ gục cả đám người khiến cho anh giật mình ngạc nhiên. Lần thứ hai bắt gặp, cô lại có thể một mình đảo lộn tình thế, nếu như không có cậu, có lẽ anh bây giờ đã phải nhục nhã mà liều chết một phen.

Vốn là tính tò mò nổi lên, anh mới bất giác theo chân cậu một chút, ấy vậy mà suốt dọc đường đi, cậu không phát giác ra anh, tâm mắt cậu trống rỗng, tâm trí cũng như để ở đâu đâu. Khi bàn tay cậu lướt trên phím đàn, giọng hát ngân vang, âm thanh mộc mạc mà sâu lắng khiến cho anh chấn động. Bóng dáng cậu nhỏ bé như vậy, cô đơn như vậy, trong một khắc, tưởng chừng đã khiến cho anh muốn lao đến mà ôm cô vào lòng.

Cậu đã tháo kính xuống trước khi chơi đàn, đôi mắt trong sáng tuyệt đẹp ngập tràn tức giận khi phát hiện ra anh, giống như con mèo xù lông khi bị người ta phát hiện ra bí mật. Thậm chí khi cậu dùng lực đánh anh một đòn, quát lên với anh, anh không có chúy nào tức giận, còn mơ hồ cảm thấy cậu có chút... đáng yêu.

Hạo Thạc vỗ trán, không khỏi cười khổ. Xem ra mày đúng là bị trúng bùa rồi. Cậu bé, xem ra, yêu cầu của em, tôi không tài nào thực hiện được rồi.

[Hoàn][Chuyển ver][Vkook] Đợi em nói yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ