Tối hôm trước, Thiên Nam đã có một giấc mơ rất quái lạ.
Trong giấc mơ, cậu đang nằm trong phòng ngủ cày Liên Minh. Mọi thứ chân thực đến mức ngay cả hơi lạnh phả ra từ chiếc máy điều hòa trên đầu cũng khiến lông trên tay Thiên Nam dựng đứng. Trong không khí nồng nặc mùi xào nấu quen thuộc bay lên từ nhà bếp. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng click chuột phát ra từ laptop của Thiên Nam.
Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở. Ba cậu - ông Thiên Ân - đứng đó trong bộ pyjama hình chuối quen thuộc. Lẽ ra Thiên Nam đã dời sự quan tâm từ mấy trái chuối sang chiếc laptop trước mặt nếu ông không thình lình quát lên - một hành động mà người cha hiền lành của Thiên Nam chưa từng làm kể từ khi bị con trai tè lên mặt khi đang thay tã cho nó.
- Chuông kêu dưới nhà. Sao mày không xuống mở cửa?
Lật đật chồm dậy, Thiên Nam nhào ra cửa, lầm bầm:
- Ba đâu có cần quát lên...
Và cậu lập tức nhận ra đó là một sai lầm.
- Mày vừa nói gì? Tao nói cho mày biết, tao đã chán ngấy khi thấy cảnh mày cứ chúi mũi vào cái mớ đồ điện tử chết tiệt đó cả mùa hè này rồi! - Thiên Nam vừa giơ tay che "trận mưa" thình lình đập vào mặt, vừa há hốc mồm một cách kinh ngạc. - Nếu mày mà không thôi cái tình trạng ăn không ngồi rồi đó, thì tao chẳng quan tâm mày đậu vào trường nào, tao sẽ tống mày vào Giáo dục thường xuyên, nghe rõ chưa Harry?
- Ba, sao hôm nay....? Ba vừa gọi con là gì cơ? - Thiên Nam trợn mắt hỏi lại. Nhưng ông Ân không cho cậu cơ hội. Ông sút một phát thẳng vào ống quyển thằng con, quát:
- Mau cút xuống dưới!
Thiên Nam cuống quýt lao xuống cầu thang. Cả người vẫn còn run rẩy trước cú shock quá lớn. Trong tình trạng vẫn chưa chấp nhận được sự thay đổi tính cách một cách quái dị của ba mình, cậu mở cửa.
- Xin chào, tôi đến để gửi thư.
Vẫn còn lầm bầm trong cổ họng, Thiên Nam uể oải kí tên trong vô thức. Nhưng vừa dời tầm mắt xuống lá thư, trái tim khốn khổ của cậu thanh niên mới lớn ngay lập tức lần thứ hai trong vòng năm phút, ngừng đập.
Bì thư không có gì đặc biệt, vẫn có chỗ đề tên và địa chỉ của người gửi, người nhận, con dấu của bưu điện. Nhưng điều quái lạ là ở chính giữa bì thư, ngay bên trên là những thứ Thiên Nam dám chắc là không thể xuất hiện trên logo của bất kì công ty chuyển phát nào: phong thư vẽ ba biểu tượng hình một con rắn, một con sư tử, một con lửng đen nhánh và một con đại bàng.(*)
Không giữ nổi bình tĩnh, Thiên Nam tự tát mình hai cái.
Cậu ngẩng lên nhìn người đưa thư, mồm há ra như muốn nói gì đó rồi ngay lập tức ngậm chặt lại khi một bộ râu tóc bạc phơ đang bay phấp phới bỗng lọt vào tầm mắt.- Giáo sư Dumb...! - Thiên Nam lại tự tát mình một cái trước khi cậu buộc miệng nói ra thứ gì ngu xuẩn.
"Giáo sư Dumbledore"(**) mỉm cười nhìn cậu.
- Con trai, đã đến lúc số phận bắt đầu trò chơi của nó.
Thiên Nam có chút không tiêu hóa nổi trước những lời thoại mang tính chất trừu tượng và gây hoang mang như thế này. Cậu buộc miệng không chút nghĩ ngợi, và lần này, miệng đã nhanh hơn cái tát mà Thiên Nam sắp sửa tự vả lần thứ tư:
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc sống cẩu huyết của "nam phụ"
Teen FictionCẢNH BÁO: Truyện rớt não, teenfic, cất não trước khi đọc Từ khi còn nhỏ, Thiên Nam đã mơ ước được làm một người bình thường - một "con người bình thường" không hơn không kém với tư tưởng sống ba không: không nổi bật, không thị phi, không đâm đầu vào...