Vừa bước vào phòng Jun liền mệt mỏi nằm vật ra trên chiếc giường quen thuộc.Cả ngày hôm nay anh đã phải đi tìm Minghao khắp nơi mà không thấy, gọi điện cậu không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Cậu nhóc này không biết đã đi đâu mà lại không nói với anh tiếng nào cả. Minghao tới Hàn Quốc chưa được bao lâu, bình thường cũng chỉ sinh hoạt chung với nhóm, có bao giờ cậu tự ý đi ra ngoài như thế này đâu. Lần nào muốn đi cậu cũng đều nài nỉ anh phải đi cùng với cậu, nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên biến mất dạng như vậy chứ?
Dạo gần đây khi cậu đã bắt đầu thành thạo tiếng Hàn thì có vẻ cậu lại khá thân thiết với Mingyu và bộ đôi quyền lực. Bộ đôi này không ai khác chính là Jeonghan và Jisoo, đến anh có một thân võ thuật cũng không dám chọc giận hai con người này.
Nhưng nhắc đến hai vị hyung đáng kính mới nhớ, cả ngày hôm nay anh cũng chẳng thấy hai người đâu cả. Chẳng lẽ ba người lại cùng đi với nhau sao?
Nếu thật vậy thì anh cũng đỡ lo, chỉ sợ cậu nhóc đi ra ngoài một mình lại lạc đường mất thôi.
Cuối cùng do mệt mỏi tìm kiếm suốt một ngày trời nên bất giác Jun rơi vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.
Bẵng đi một lúc sau, trong cơn mơ màng Jun bỗng nghe thấy có tiếng người mở cửa. Mặc dù đôi mắt vẫn kháng nghị chỉ muốn được ngủ tiếp nhưng thoáng trong suy nghĩ lỡ đâu người về là Minghao thì sao, thế là anh cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ mà mở choàng mắt nhìn thẳng ra phía cửa.
Quả nhiên người trở về đúng là Minghao. Cậu nhóc này thật là không thể làm cho người khác ngừng lo lắng mà.
Jun thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Sau đó lập tức bước xuống giường tiến về phía cậu.
Lần này muốn không mắng cũng không được, lại làm cho anh chạy ngược chạy xuôi suốt cả ngày hôm nay để tìm cậu.
"Cuối cùng em cũng chịu về rồi sao? Có biết là anh đã lo cho em như thế nào không hả?"
Minghao nghe anh mắng thì lập tức xịu mặt xuống, chu mỏ nũng nịu với anh: "Em xin lỗi... đã không nói cho Jun biết... Hôm nay Jeonghan với Jisoo hyung kéo em ra ngoài đột ngột quá... nên em không kịp nhắn lại với anh..."
Jun nghe giọng nói của Minghao lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Giọng cậu thường ngày rất thanh trong và nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có chút gì đó hơi trầm khàn mà chưa kể cậu còn nói bằng giọng mũi nữa chứ. Không thể không thừa nhận âm giọng này thật sự rất dụ hoặc, kết hợp với cái cách làm nũng thường ngày của cậu cứ như được nhân đôi tác dụng khiến cho Jun chợt có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Jun thử tiến gần về phía Minghao để quan sát cậu kỹ hơn thì chợt nhận ra mặt cậu nhóc đang đỏ hồng lên một cách bất thường, ngay cả cổ cũng ửng đỏ lên hết.
Khẽ nhíu mày, Jun vươn một tay lên chạm vào trán người kia.
"Minghao, em bị sốt đúng không? Sao cả người lại đỏ lên hết như thế này?" - Quả thật trán cậu có chút ấm.
Minghao chỉ im lặng không trả lời câu hỏi của Jun.
Rồi bất chợt cậu dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên trán cậu, sau đó là nhẹ nhàng dẫn đường đem bàn tay đó đặt lên một bên gò má trơn mịn của mình. Cậu dụi khẽ đầu cảm thụ sự ấm áp nơi bàn tay của người trước mặt. Đôi mắt to tròn long lanh nhẹ chớp, nhìn anh một cách hết sức hồn nhiên và ngây thơ. Cứ như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân, Minghao làm cho trái tim của Jun như đang có một sợi lông vũ liên tục nhẹ khều đến ngứa ngáy. Anh chỉ có thể bất động mà đứng ngơ ra nhìn cậu, mọi khả năng ngôn từ ngay lúc đó dường như cũng không cánh mà bay.

BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN] [Series] 13 people + 3 units + 1 team = 17
FanficPairings: CheolHan, SeokSoo, Meanie, SoonHoon, JunHao và VerKwan. Riêng Chanie sẽ là cameo đáng yêu nhất thái dương hệ xD . 13 con người - 13 tính cách . 6 couples - 6 sắc thái về tình yêu . Ngọt ngào, hài hước, buồn bã, đau khổ, vân vân và mây mây...