Chương 13

9.3K 379 24
                                    

Đã rất lâu không được ra ngoài nên thứ gì cũng khiến cho Thước Mộng tò mò, hai mắt mở lớn như hai viên bi ve thật to, như là sợ mình bỏ qua thứ gì đẹp mắt, không ngừng nhìn bên đông một chút, liếc bên tây một tẹo, một giây cũng không ngừng lại.

Úy Minh Tuyệt ở một bên cẩn thận nhìn Thước Mộng. Trong khoảng thời gian "ngược đãi" Thước Mộng khiến cho thân hình Thước Mộng vốn đã mảnh dẻ giờ lại càng thêm gầy gò, không khéo gió thổi qua một cái cũng bị cuốn bay luôn. Ánh mặt trời chiếu trên người Thước Mộng, tản mát ra ánh sáng thản nhiên, tựa hồ tùy thời giống như hào quang thần thánh. Úy Minh Tuyệt trong lòng có chút tự trách, đứa trẻ hoàn mĩ như vậy lại bị mình làm cho thành ra bộ dạng như vầy...

– ... Chủ, chủ nhân... Tôi, tôi...

Thước Mộng đột nhiên khó khăn mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Úy Minh Tuyệt.

– Uh? Có chuyện gì?

– Chính là cái kia...

Thước Mộng chỉ chỉ xe bán kẹo đường cách đó không xa, thẹn thùng nói,

– Tôi có thể mua cái kia không?

Nếu là trước kia, Thước Mộng tuyệt đối không bao giờ dám nói với Úy Minh Tuyệt như vậy, nhưng mà hôm nay Úy Minh Tuyệt không biết ăn trúng cái gì, đột nhiên lại mua cho mình thứ này thứ nọ, nào là quần áo rồi phụ kiện lung tung cả lên. Nếu bây giờ, chỉ mà muốn ăn một cây kẹo đường nhỏ nhỏ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu?

– Kẹo đường?

Úy Minh Tuyệt chau mày,

– Đó chẳng phải chỉ có trẻ con mới ăn sao?

– Nhưng mà, nhưng mà...

Thước Mộng cúi đầu, di di mũi chân, vò lấy vạt áo của mình,

– Tôi chưa khi nào được ăn cả... Lúc còn bé bạn học khi nào ăn kẹo cũng nghe thấy hương vị rất ngọt ngào... Chỉ một cái thôi, có được không...

Cho tới bây giờ... Chưa từng được ăn sao? Mặc dù chính mình chưa từng mua nhưng cũng biết kẹo đường vốn rất rẻ. Thước Mộng ngay cả thứ này cũng chưa từng được ăn? Thước Mộng ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào đây? Đột nhiên, Úy Minh Tuyệt rất muốn biết quá khứ của Thước Mộng.

– Được, muốn ăn để tôi mua cho em, ở đây chờ tôi.

Úy Minh Tuyệt vuốt vuốt tóc Thước Mộng rồi đi mua kẹo.

Thước Mộng nhìn bóng lưng Úy Minh Tuyệt rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Động tác mới vừa rồi thật là ôn nhu mà! Đó thật là Úy Minh Tuyệt sao? Đó là người luôn làm cho mình lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ lại làm cho mình thấy thật ấm áp...

– Oa... Tiểu mĩ nhân, như thế nào lại chỉ có một mình?

Tự nhiên ở đâu ra xuất hiện mấy tên côn đồ,

– Đi, cùng với các anh đi chơi nào...

– Các người, các người muốn làm gì?

Thước Mộng sợ hãi thụt lùi vài bước.

– Không có gì, đi uống rượu với bọn anh nào!

[REPOST] - [ĐM] - BÁ CHỦ ĐÍCH NHU TÌNH - Tam NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ