Chương 13

2K 109 30
                                    


Lúc này đêm đã khuya, Triệu Trường Thanh đi cũng lâu rồi, nếu như muốn trốn, căn bản là không có khả năng tìm được. Ai ngờ mới tìm 1 thoáng, đã nghe được có người nhẹ giọng hô hoán, đi theo tiếng nói, liền thấy Triệu Trường Thanh ngất xỉu tại ven đường, Tôn tam đang ôm lấy y nỗ lực muốn gọi tỉnh y.

Hai người trong lòng đều có một cổ lửa giận vô danh nổi lên, trăm miệng một lời hướng Tôn tam rống to: "Ngươi đang làm cái gì?"

Tôn tam lại càng hoảng sợ, nói: "Trang chủ, Giang công tử. . ."Vốn nhìn thấy trang chủ, đã khiến người ta ngạt thở, cư nhiên lại còn nhìn thấy Giang Hàn Yên cùng một chỗ với hắn, Tôn tam nhịn không được lần thứ hai thở dài, quả thực sự là một đôi bích nhân. Triệu tổng quản nếu muốn tranh cùng trang chủ, thực sự là lão miêu văn hàm ngư(1) mà.

Lạc Vân Phi cau mày nói: "Tôn tam, ngươi đêm hôm khuya khoắt ở chỗ này làm gì?"Thấy Triệu Trường Thanh không biết làm cách nào mà có thể chạy ra ngoài, tám chín phần là chuyện tốt do người trong trang làm, hiện tại nhìn thấy Tôn tam, tự nhiên cũng phi thường khó chịu, thế nhưng lại không thể trực tiếp phát hỏa, chỉ có thể dồn hết xuống bụng.

Tôn tam nói: "Tổng quản ngất xỉu. . ."Tôn tam liếc thấy hai người bọn họ, ngây người một lúc lâu, lúc này mới nghĩ đến Lạc Vân Phi còn đang nổi nóng, đã định chắc là không thể tha cho tổng quản, nên muốn vì tổng quản cầu tình vài câu, nhất thời cũng không biết làm sao nói ra. Lạc Vân Phi tức giận như vậy, nếu như nói sai cái gì, sau này sợ rằng đừng mơ đến việc đơn thân đi đâu ban đêm nữa.

Lạc Vân Phi mặt trầm xuông nói: "Tổng quản ngất xỉu, thì cùng ngươi có quan hệ gì? Còn không mau cút cho ta!"

Tôn tam vốn muốn nói với hắn việc lão tổng quản qua đời, thế nhưng bộ dạng Lạc Vân Phi thập phần đáng sợ, nếu như không nhanh ly khai, sợ rằng tính mệnh khó giữ được, vội vàng nói: "Vâng, vâng."Vội vã sải bước leo lên ngựa, không dám nán lại mà chạy.

Triệu Trường Thanh đã biết tin Triệu Luân qua đời, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, Lạc Vân Phi chắc sẽ vì lão tổng quản, mà không làm khó dễ Triệu Trường Thanh.

Lạc Vân Phi chỉ lo đem người đáng ghét nhanh đuổi đi, đương nhiên sẽ không quản Triệu Trường Thanh vì sao ngất xỉu.

Lúc này Giang Hàn Yên đã sờ qua mạch đập của Triệu Trường Thanh.

Hai người kiểm tra một hồi, mới phát hiện Triệu Trường Thanh mất máu quá nhiều, kiên trì không được.

Lạc Vân Phi nói: "Nhìn hắn vẫn hảo hảo, không giống bộ dạng chảy quá nhiều máu."

"Trường Thanh không phải một người sẽ kêu rên đau đớn. . ."

Lạc Vân Phi "A "một tiếng, yên lặng không nói, âm thầm đánh giá người đang hôn mê bất tỉnh. Ngũ quan thông thường, nhìn không ra có bất luận chỗ nào kinh người, bình thường nhìn thấy y, rất dễ dàng sẽ quên, lúc này chăm chú nhìn, mới phát hiện y có chút khí chất kiên nhẫn trầm tĩnh mà người bình thường hiếm thấy.

"Cho nên ta thích nghe tiếng hắn thở dốc không chịu nổi."Giang Hàn Yên dào dạt đắc ý buông 1 câu.

Lạc Vân Phi nhướn mi: "Giang Hàn Yên, ngươi không cảm thấy bản thân rất vô sỉ sao?"

Hồng trần viễn tại thiên biên ngoại(Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ