Sáu người thanh thiếu niên nam có nữ có đang ngồi dưới bóng cây cười nói, nhìn thấy Vương Hiền Binh đang xếp hàng mua cơm cũng sắp đến lượt; sau đó nhìn thấy cậu ta hình như đang nói chuyện phiếm với một nam sinh, bọn họ nghĩ, chắc là bạn của cậu ta, cho nên, cũng chẳng để ý gì, đợi đến khi ăn cơm, Vương Hiền Binh cũng sẽ giới thiệu cho bọn họ thôi.
Chỉ là khi bọn họ đang bàn tán về mấy anh nước ngoài đẹp trai kia, Vương Hiền Binh đã bị mấy người nước ngoài đó vây lấy. Xảy ra chuyện gì vậy?
Hai nữ bốn nam vội vàng đi về hướng Vương Hiền Binh, trong đó có một người nam chừng hai mươi tuổi lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh ngắt: "Tiểu Binh, có chuyện gì vậy? Bọn họ gây sự với cậu à?" Vừa nói, cằm cũng hất về phía Lăng Sóc cùng mấy người Ryan.
Vương Hiền Binh suy nghĩ một chút so sánh số lượng người của hai bên, đều là bảy người, nhưng đối phương ngoại trừ Cốc Vũ là yếu ớt, còn lại thì đều thuộc loại cao to, hơn nữa thấy ánh mắt khó xử của Cốc Vũ, Vương Hiền Binh nói: "Không có gì, là bạn học của tôi."
"Thật à? Vậy thì mời bọn họ ăn cơm chung với chúng ta đi." Hai cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi liền hưng phấn, chọt chọt tay Vương Hiền Binh nói.
Vương Hiền Binh quay đầu cho hai người chị họ hơn cậu ta có ba tuổi một cái liếc mắt sắc lẻm, chỉ vào Cốc Vũ nói: "Gọi cậu ấy ăn cùng thì được, những người khác tôi không quen!"
"Không phải nói là bạn học của cậu sao? Được rồi, cho dù chỉ quen một người cũng được, để cho cậu ấy gọi mấy người bạn nước ngoài ngồi chung với chúng ta không phải là được sao." Hai người chị họ tiếp tục dụ dỗ Vương Hiền Binh, đôi mắt cũng biến thành tim hồng nhìn về nhóm Ryan.
"Không cần!" Vương Hiền Binh nói kiểu gì cũng không muốn ngồi ăn cơm chung một bàn với Lăng Sóc, sau đó nói với Cốc Vũ: "Cốc Vũ, bỏ anh ta đi, Đại ca trước khi đi không phải đã dặn cậu phải né anh ta thật xa sao?"
Khoan nói chuyện Cốc Vũđang bị Lăng Sóc ôm chặt, cho dù không có, cậu cũng sẽ không rời khỏi Lăng Sóc, còn đứng ở chỗ này mà chưa tránh đi là vì cậu còn muốn hỏi Vương Hiền Binh tình hình của Diệp Đồng thế nào rồi, bởi vì cậu có gọi đến số điện thoại Diệp Đồng để lại mấy lần, nhưng đều không có ai nghe máy.
Cảm giác Lăng Sóc muốn kéo cậu đi, Cốc Vũ vội vàng, ôm lấy cánh tay Lăng Sóc, nói: "Lăng Sóc, chờ một chút, anh đừng giận mà, Vương Hiền Binh vốn thường nói chuyện như vậy thôi."
"Anh không có giận, chỉ là không muốn nói chuyện với những kẻ ngu ngốc thôi."
"Lăng Sóc, nhà ngươi vừa phải nha! Nhà ngươi nói ai là đồ ngu hả?!" Vương Hiền Binh trợn mắt nhìn.
"Ai trả lời thì là kẻ đó!"
Vương Hiền Binh siết tay thành nắm đấm, rất muốn xông lên dộng cho Lăng Sóc hai đấm, đem bộ mặt ngạo mạn chết tiệt kia của Lăng Sóc.
—
[Ố ồ ô, định đánh nhau à? Bọn mình còn phải đợi lâu không vậy!] Dickens dùng tiếng Anh nói vô cùng hưng phấn.
[Đúng vậy, nói lâu vậy hóa ra là tình địch gặp nhau à!?] Ryan như hiểu đã hiểu ra.
[Cái tên nhóc đang kích động kia vừa nhìn liền biết chẳng phải là đối thủ của Lăng rồi, làm sao có thể là tình địch chứ? Nhưng mà, Sweety đúng là bị kẹt lại rồi.] Jude nói.
[Bọn em, đừng có bày ra cái bộ dạng sợ thiên hạ không loạn đó, sẽ hù người khác đó.] Vạn Hoa tính tình tốt liền nói.
[Vạn Hoa, đừng có kéo chú lại, thằng quỉ sứ kia, hóa ra dám có can đảm nói chuyện vô lễ với Tiểu Sóc, còn định lôi kéo cháu dâu nhà họ Lăng bỏ Tiểu Sóc hả, chú muốn cảnh có nó một trận!] Lăng Tu Dương nếu như không phải bị Vạn Hoa kéo lại, rất có khả năng sẽ chạy lại túm áo Vương Hiền Binh để uy hiếp.
[Chú Tư, chúng ta là người lớn, sao có thể tham dự vô mấy trò hề của bọn trẻ con được, nếu không chuyện còn nháo nhào hơn.] Vạn Hoa xoa dịu cơn tức ngập trời của Lăng Tu Dương, đành phải nhỏ nhẹ khuyên bảo, nhìn thấy người đã lùi tới bên cạnh chỗ bán hàng, nói: "Chú Tư, không phải chú nói chú đói bụng sao, nhân lúc bọn họ chưa đến, chúng ta vào trong ăn trước đi.]sau đó không để ý đến Lăng Tu Dương đang thở phì phò, chen qua một đống khách khứa đã ăn cơm xong liền ra ngoài hóng chuyện, đi vào bên trong nhà hàng.
Ryan, Dickens cùng Jude rất muốn xem thử mọi chuyện sẽ đi tới đâu, nhưng mà cũng thật sự rất đói bụng rồi, đem lại cặp vợi chồng Lăng Sóc cùng Cốc Vũđang là diễn viên chính của sự việc lần này bỏ lại, liền đi vào nhà hàng.
Hai người chị họ của Vương Hiền Binh nhìn thấy ba anh nước ngoài đẹp trai đã bỏ đi, đôi mắt hình trái tim cũng quay trở lại hình dạng ban đầu, nhẹ giọng hỏi anh họ đeo mắt kính đang đứng bên cạnh hai người: "Ai, anh họ, mấy câu tiếng Anh hồi nãy bọn họ nói có nghĩa gì vậy? Đúng là đáng ghét, tại sao lại nói tiếng Anh chứ? Coi thường tiếng Anh của chúng ta quá tệ sao?"
Người nam đeo mắt kính có chút quẫn bách, nhưng dưới hai đôi mắt mong chờ kia thì trên trán cũng túa đầy mồ hôi, nói: "Xin lỗi, bọn họ nói nhanh quá, anh cũng nghe không rõ."
"Thật là tiếc, sau này tôi phải cố gắng học tiếng Anh mới được, chứ không lại nhìn thấy anh nước ngoài đẹp trai nào nhưng lại bỏ lỡ cơ hội vì không thể nói chuyện!" Một trong hai người chị họ của Vương Hiền Binh phán cho một câu khiến cho mọi người xấu hổ muốn chui xuống đất.
—
Lăng Sóc thật sự muốn nhốt Cốc Vũ lại không cho đi đâu nữa, mấy ngày nay, ngày nào Cốc Vũ cũng gặp chút chuyện, không lớn không nhỏ, nhưng đúng là một cỗ máy thu hút phiền toái.
Giống như đi chợ hoa, vô ý đụng trúng một chậu hoa lan, cái trán u lên một cục, còn bị chủ hoa chặn lại đòi bồi thường, bồi thường thì bồi thương, nhưng chủ hoa lại thấy bộ dạng yếu ớt của Cốc Vũ, liền hét giá trên trời, lại còn la lối kể lễ với người xung quanh nói là Cốc Vũ cố ý làm hư hoa của ông ta lại còn định bỏ chạy...
Giống như đi ra bờ sông xem bắn pháo hoa, vì nhường đường cho một cô bé, lại làm cho bản thân thiếu chút nữa thì bị rớt xuống khán đài...
Hay như hồi đầu năm đi lễ chùa cầu phúc, rất đông người, bị lạc nhau, đến khi tìm được cậu thì cậu đang bị nguyên một đám người vây bắt, tưởng rằng cậu giả bộ tàn tật để lừa tiền, thật ra lúc đó Cốc Vũ chỉ ngồi bên cạnh chờ mọi người tìm thấy mà thôi, làm hại anh khi tìm được Cốc Vũ thì nổi điên ngay tại trận.
Hay như đến khu vui chơi, đi vào nhà ma bị mấy đứa con gái nhìn sao thành là đồ dùng biểu diễn, bị mấy con nhỏ đó cầm ba lô đập vô đầu mấy cái...
Mà bây giờ, chỉ có đi WC thì liền đụng phải bạn học, đụng tới nói mấy câu cũng bình thường thôi, sao tự nhiên lại biến thành như thế này?
Lăng Sóc cảm thấy, còn hơn so với những chuyện trước, anh rất chán ghét Cốc Vũ dính dáng tới bọn người Vương Hiền Binh, bởi vì cái này làm cho anh nhớ đến Cốc Vũ rất để ý Diệp Đồng.
—
Cốc Vũ cũng không biết trong đầu Lăng Sóc đang nghĩ cái gì, cậu thật sự chỉ muốn biết tin của Diệp Đồng, nhưng nhìn thấy Vương Hiền Binh bị Lăng Sóc nói khích đến thiếu chút nữa thì động tay chân, vội vàng nói: "Vương Hiền Binh, đừng mà, Lăng Sóc chỉ là đang đói bụng, cho nên tính tình mới nóng nảy một chút."
Lời này của Cốc Vũ vừa nói ra, liền kéo theo một trận hàn phong, lại còn cuốn theo hai chiếc lá khô, đem tất cả những người xung quanh bị đông thành đá.
Khóe miệng Lăng Sóc co giật, cánh tay đang quấn lấy eo Cốc Vũ cũng bá đạo siết chặt lại, nếu không vì Cốc Vũ nhíu chặt chân mày, anh còn có thể dùng sức mạnh hơn nữa. Tại sao Cốc Vũ lại có lúc ngốc nghếch như vậy!? Mà cái anh nghĩđến lại là rất muôn hôn thật sâu lên đôi môi ươn ướt đang mấp máy của Cốc Vũ.
Người Vương Hiền Binh run lên, đôi mắt nghi hoặc nhìn cái tay trên eo Cốc Vũ, nói: "Được rồi, chúng ta không để ý anh ta nữa. Cậu nói anh ta buông cậu ra đi, đàn ông con trai ôm nhau vậy không xấu hổ à."
Mặt Cốc Vũđỏ lên, nhất là khi ánh mắt Vương Hiền Binh quét qua cùng nhả ra từng chữ, thì mới phát hiện mình đang bị Lăng Sóc ôm chặt.
"Liên quan gì đến cậu hả tên đàn em của Diệp Đồng kia, Vũ là người của tôi, tôi muốn ôm lúc nào thì cứ ôm đấy!" Lăng Sóc cuồng ngạo nói xong, kéo Cốc Vũ quay người đi vào trong nhà hàng, còn dùng tiếng Anh lạnh giọng nói với Cốc Vũ: [Em đã đủ ngốc rồi, bớt qua lại với những người này đi!]
Cốc Vũ lí nhí nói: [Bọn họ là bạn của em mà, với lại, em chỉ muốn biết Diệp Đồng có liên lạc với bọn họ hay không thôi, cũng không biết Diệp Đồng bây giờ thế nào rồi, người có khỏe lại chưa? Có chút nhớ bạn ấy.]
Hai câu sau chỉ là lầm bầm trong miệng, nhưng mà vẫn lọt vào tai Lăng Sóc, làm cho trong người Lăng Sóc liền bốc mùi chua lòm của giấm.
[Không cho phép nhớ tên đó!]
Đáng ghét, đi cũng mấy tháng rồi, còn làm cho Cốc Vũ nhớ nhung! Lăng Sóc cảm giác thấy nguy cơ, tuy nói Cốc Vũ ngốc nghếch không nhận ra tình cảm của Diệp Đồng đối với cậu, cho rằng Diệp Đồng chỉ là bạn; nhưng mà cái tên Diệp Đồng kia, Lăng Sóc dám khẳng định chắc chắn, nhất định sẽ không buông tha cho Cốc Vũ dễ dàng như vậy đâu, bởi vì theo anh thấy Diệp Đồng đối với Cốc Vũ là tình yêu! Anh cảm thấy, trong tương lai, Diệp Đồng chính là tình địch lớn của anh.
—
Vương Hiền Binh có chút không ngờ đến nghi hoặc vô cùng, thì thào tự nói: "Kì lạ, tiếng Anh của Cốc Vũ tại sao lại tốt như vậy? Có thể nói chuyện lưu loát quá vậy."
Chị họ tên Chu Tiểu Mai nói: "Tiểu Binh, người bạn học kia của cậu lợi hại thật, mặc dù nhìn chẳng có chỗ nào đặc biệt, hình như chân trái cũng bị tật, hóa ra là cậu ấm à."
"Uh, anh đẹp trai siêu cấp kia đối với cậu ta tốt quá nhỉ! Tiểu Binh, cậu thật sự không biết anh ta sao? Nếu không cậu giới thiệu anh ta cho chị họ của chúng ta đi." Chị họ Chu Tiểu Đào nói.
"Cốc Vũ mới chẳng phải là cậu ấm! Ở nhà rất nghèo. Còn cái tên Lăng Sóc kia, thì trong nhà rất giàu, nghe nói gia cảnh cũng rất thần bí, tôi cũng không biết nhiều lắm. Được rồi, mấy chị hỏi nhiều như vậy làm cái gì hả?"
"Oa, thật sao? Tôi còn tưởng cậu kết bạn với cái người chẳng có gì đặc biệt kia, thì ra là con nhà nghèo hả."
"Mấy chị đúng là đồ con gái, vừa phải thôi! Trọng phú khinh bần thì cũng có mức độ thôi chứ!" Vương Hiền Binh nhìn hai người khinh thường.
"Thì sao hả, cũng không phải chỉ có chúng tôi mới như vậy nha? Bây giờ có đứa con gái nào không thích tiền cùng đẹp trai?"
Vương Hiền binh cùng mấy người anh em họ của cậu ta chỉ biết đổ mồ hôi hột.
Bất quá lúc này không cần nói đến cái này, mà vào trong nhà hàng ăn cơm thôi! Chỉ là người bán hàng lúc nãy còn đứng ở đây giờ chạy đâu mất rồi?
—
Nhân viên phục vụ có chút bất an đưa bảy người Vương Hiền Binh đến bàn ăn, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa, mặc dù cô cũng rất thích xem náo nhiệt.
Giống như là để đáp lại suy nghĩ trong lòng nhân viên phục vụ, Vương Hiền Binh nhìn thấy rõ ràng lúc nãy nhóm Lăng Sóc còn xếp hàng phía sau họ nay lại thừa dịp rối loạn mà vào trước họ một bước, trong lòng lại sinh tức giận, quay đầu nói với nhân viên: "Không còn bàn nào khác sao?"
"Xin lỗi quí khách, bàn lớn hiện tại chỉ còn ở đây thôi ạ." Nhân viên phục vụ nói.
Mà hai chị em họ Chu Tiểu Mai thì lại rất cao hứng, nói: "Ở đây được rồi, không cần đổi chỗ. Rót trà đi." Sau đó không để ý đến vẻ mặt không tình nguyện của Vương Hiền Binh, lôi kéo bốn anh em họ khác ngồi xuống.
—
Cốc Vũ lựa hết xương cá, gắp thịt cá bỏ vào trong chén của Lăng Sóc, lúc này mới quay đầu lại nói chuyện với Vương Hiền Binh.
Vương Hiền Binh giận dỗi ngồi xuống, vị trí đối diện với Cốc Vũ.
Ăn một bữa cơm, hai dãy người, ăn mà phải vận dụng hết tâm tư.
Cốc Vũ chung qui muốn tìm cơ hội nói chuyện với Vương Hiền Binh, muốn hỏi mấy người Vương Hiền Binh rốt cuộc là có giống cậu liên lạc với Diệp Đồng không được không, hay là Diệp Đồng không có tìm cậu."
Nhưng mà dưới sự sai bảo của LănG Sóc, lúc thì muốn ăn cua chỗ này, lúc thì muốn cá phần kia, khi thì phải lột tôm, khi thì muốn con hàu kia, làm cho Cốc Vũ bận rộn hận mình không thể giống như bạch tuộc — nhiều tay a.
Tại sao trên mặt bàn toàn là xương cá rồi vỏ tôm cua này nọ mà chẳng thấy rau cỏ gì hết ráo vậy? Vấn đề này đừng tự hỏi nữa.
Đợi đến khi Cốc Vũ có thể bình tĩnh ăn cơm, thì nhóm Vương Hiền Binh đã ăn xong đi mất từ lâu.
Nói cách khác, mọi người cảm thấy bữa trưa này ăn cũng lâu quá đi! Làm cho mấy người Vạn Hoa đối với sự ngốc nghếch của Cốc Vũ cũng hết còn lời nào để nói, đều âm thầm tự cảnh báo bản thân, đừng đụng tới Lăng Sóc, cái tên Lăng Sóc này quá mức âm trầm còn bụng lại rất đen nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
CƯỠNG ĐOẠT- Lê Tiểu Bất Author: Lê Tiểu BấtEditor: Maru Chan
RomanceTHỂ LOẠI: Hiện đại, Sinh tử văn, HE NVC: Lăng Sóc, Cốc Vũ Cốc Vũ vốn là một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi cha, chân trái bị tật cùng khuôn mặt có một cái bớt làm cho cậu không có bạn bè cùng tính cách rất nhát gan, nhu nhược. Lăng Sóc ngạo...