Chương 3

173 4 0
                                    

         Hồ Băng Khanh vừa ngồi đọc bài Anh văn với cả lớp vừa len lén nhìn Dương Dương đang viết bài trên bảng. Mới vừa chào đón thầy giáo mới mà cô diễn một màn “ đồng tính luyến ái ” rồi, lá gan của Hồ Băng Khanh cũng lớn lắm chứ, mà thôi, cũng chỉ là học sinh cấp 3 17, 18 tuổi, có gì mà phải sợ! 

Nhưng giờ cũng đã hơn nửa tiết rồi, ngoại trừ lúc điểm danh Dương Dương gọi tên Hồ Băng Khanh ra thì không có chuyện khác phát sinh. 

Hồ Băng Khanh nghĩ thầm trong bụng Dương Dương chắc hẳn cũng không nhớ gì chuyện hôm qua ! 

Vì thế cô yên tâm tiếp tục lấy sách che mặt nói chuyện với Mễ Ny và Cao Tầm. 

Cao Tầm thì thào nói, “ Ngày hôm lúc ba mình tới đó, mình thấy Dương Dương lái chiếc xe BMW 5 Series, ba mình nói chiếc xe đó là 530i, trị giá hơn 60 vạn tệ đó, người giàu có ! ” 

Mễ Ny cũng ngã người ra đằng sau nói chuyện, “ Mình cũng nghe Bạch Kính Đình nói thầy ấy là du học sinh, gia đình như là làm quan lớn, hiệu trưởng trường mình phải nói cả buổi mới mời được thầy ấy về trường dạy đó. Mình nếu là thầy ấy, mà cũng chả thèm đến đây dạy đâu ! ” Nói xong, Mễ Ny liền nhìn về phía Dương Dương.

Băng Khanh nhỏ giọng nói, “ Trần Tường là con trai của hiệu trưởng, bạn ấy nói thì chắc là đúng rồi ! ” Cô bất chợt nhớ đến tối hôm qua, hận không thể lấy chân đánh vào mặt mình ! Cô cố gắng trấn an bản thân mình, người như Dương Dương sẽ không bao giờ nhớ mặt cô đâu. 

Đang nghĩ số mình rất may mắn thì cô lại nghe Dương Dương nói, “ Lớp phó học tập đến văn phòng tôi, tan học ! ” 

Hồ Băng Khanh nãy còn hí ha hí hửng thế mà lúc này lại như cục đá tan chảy, trời rất nóng mà toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh, còn Mễ Ny và Cao Tầm thì ánh mắt vui sướng ngưỡng mộ nhìn theo cô ra khỏi phòng học. 

Giáo viên ở nước ngoài về có hẳn một văn phòng riêng, hiện tại trong trường này chỉ mình Dương Dương mới được như vậy. 

Hồ Băng Khanh gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói trầm của Dương Dương, “ Vào đi ! ” 

Mở cửa đi vào, cô thấy Dương Dương một tay cầm ly, một tay cầm bút đang ngồi ở bàn cúi đầu sửa bài tập, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ hai hàng lông mày cong dài tinh tế, lông mi dày phủ lấy mí mắt. 

Hồ Băng Khanh quả thật khâm phục bản thân mình, lúc này mà còn ham mê sắc đẹp cho được, cô liền mở miệng nói, giọng điệu vô cùng lễ phép, “ Thầy Dương."

Dương Dương không ngẩng đầu, chỉ đặt cây bút xuống sau đó để đống bài tập sang một bên, giờ mới ngẩng đầu nhìn cô, “ Đem bài tập về phát lại cho các bạn, thầy đã sửa hết rồi. ” Đôi mắt đen nhìn thẳng Hồ Băng Khanh, khóe miệng còn mỉm cười, “ Cám ơn. ” 

Hồ Băng Khanh vội vàng nói, “ Dạ, không có gì, còn chuyện gì nữa không thầy ? ” 

Dương Dương nói không có sau đó tiếp tục cầm ly lên uống nước. 

Hồ Băng Khanh liền tươi cười vui vẻ ôm tập vở đi ra ngoài. 

Cách ngày khai giảng chính thức một tuần, trường cho toàn bộ học sinh được nghỉ, Hồ Băng Khanh vốn là muốn đến bar ” Tô ” để chơi, nhưng trời thì nắng chói chang nóng hừng hực, cô sợ mình sẽ mệt mỏi, lại sợ sẽ gặp Dương Dương nên dứt khoát buổi sáng ở nhà ôn bài, buổi tối thì xem TV, khiến ba mẹ cô rất đỗi kinh ngạc. 

Suốt hai ngày nay hộp thư tin nhắn của cô bị Thanh Nhã oanh tạc, vì thế cô buộc lòng phải đến “ Tô ”, trong lòng thầm nghĩ dù sao giờ vẫn chưa tới ngày khai giảng. 

Bất kỳ một cô gái nào sau khi chia tay bạn trai, cũng ít nhất một lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại người con trai ấy, cho dù lúc ấy bản thân cô gái có buồn hay là vui. Hồ Băng Khanh cũng đã vô số lần mường tượng đến cảnh ấy, nghĩ đến ngày cô và Thanh Phong gặp lai nhau, có thể là hai người tình cờ gặp nhau trên đường, anh đang đi cùng bạn gái, cô ấy cũng có lúm đồng tiền như cô vậy, lúc đó cô sẽ mỉm cười bước đến chào anh hay là sẽ xoay người bỏ đi ? Hay là ra vẻ tự tin, làm bộ ngạc nhiên khi gặp lại anh ? Hay là cô nên bước đến bắt tay anh ? Hoặc lẽ, hai người chỉ yên lặng gật đầu chào nhau sau đó chúc đối phương hạnh phúc ? 

Lúc Băng Khanh mở cửa bước vào, thấy thân ảnh quen thuộc năm nào đang ngồi trên ghế sofa, cả người cô lặng đi, hô hấp cũng khó khăn hơn, đứng bất động tại chỗ chằm chằm nhìn người đó, cô nhớ đến những lần mình chọc anh có làn da trắng nõn như con gái, mỗi khi nghe cô chọc như vậy anh theo thói quen mà nhăn trán lại, giờ đây anh đang ngồi đó cầm ly rượu lên uống nhoẻn miệng cười với cô. 

“ Tiểu Băng ! ” Cô nghe Thanh Nhã kêu mình. 

Lúc Thanh Nhã mở cửa, cô đã thấy thái độ Thanh Nhã có gì đó quái lạ, có chút xấu hổ. Cô thấy rõ khuôn mặt anh sau lưng Thanh Nhã, mọi kỷ niệm trong chốc lát đã ùa về trong tâm trí cô. 

Cô còn nhớ rõ khi đó hai người gặp nhau, cô nói, “ Em không phải người thích tình yêu vượt biên giới. ” 

Thanh Phong nói, “ Khoảng cách cái gì, biên giới cái gì, mấy thứ đó căn bản không phải là vấn đề ! ” 

Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh, cuối cùng anh nắm chặt tay cô, nói, “ Anh ở lại, Tiểu Băng, anh sẽ ở lại được chứ ? ” 

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt kiên định của Thanh Phong, anh càng lớn càng đẹp trai hơn, vẻ mặt cũng luôn tự tin. 

Cô xém tí là đã đồng ý, nhưng đồng ý rồi thì sao ? Cả hai lúc ấy chỉ có 15 tuổi, có thể làm được gì, cả nhà anh đều di dân sang Canada, mẹ anh làm sao để anh ở lại đây một mình chứ. 

Cô nói, “ Chúng ta vẫn còn nhỏ ! ” 

Anh cúi gầm mặt, từ từ buông tay ra, anh cũng đã biết rõ đáp án. 

Đó cũng là lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau. 

Cũng như cô đã nói, hai người lúc ấy còn nhỏ, chỉ mới là trẻ con, ngoại trừ đối phương thì hai người cũng chưa từng thích qua ai, và chẳng ai nói với ai lời chia tay cả, cứ thể mà mọi chuyện lẳng lặng trôi qua, có lẽ quyết định như vậy là chính xác. Tương lai còn rất dài, đời người còn rất nhiều chuyện mình chưa thấy chưa nghe, còn rất nhiều điều tốt đẹp bất ngờ mà mình chưa biết, có thể phía trước con đường mình đi sẽ xuất hiện một người yêu mình sâu đậm, đương nhiên lúc ấy chúng ta phải giữ chặt lấy. 

Nhưng điều cô chưa từng nghĩ đến chính là cuộc đời này luôn hữu hạn, nếu như không giữ chặt thì chính bản thân sẽ bỏ lỡ cơ hội, những lời giải thích cho sai lầm ấy chỉ là cái cớ để tự an ủi bản thân mà thôi. 

Vì vậy, Hồ Băng Khanh ngoan ngoãn lên cấp 3 học, tiếp tục làm một người con ngoan trò giỏi của mình. 

Thanh Nhã cùng với mẹ đi đến đất nước lạnh giá, nơi này có mùa đông dài nhất, cũng là mùa mà Hồ Băng Khanh thích nhất. 

Thanh Nhã nhìn người đứng ngoài cửa bất động, lại xoay đầu nhìn người ngồi trong phòng, cô quả thật cảm thấy đau lòng thay họ, liền kéo Hồ Băng Khanh vào trong đi đến trước mặt Thanh Phong, “ Hai đứa nói chuyện rõ ràng đi ! ”

Dương 💕 Khanh (Chuyển ver) Em là học trò của anh thì sao! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ