Chương 15

113 4 0
                                    

         Mấy ngày sau đó, Hồ Băng Khanh lúc nào cũng bàng hoàng bối rối, cô nói Bạch Kính Đình cố gắng, kỳ thật cũng là nói với chính mình phải cố gắng lên. Những ngày cuối cấp ngược lại không hề căng thẳng, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, cái gì nên làm cũng đã tận lực làm hết rồi, có gấp cũng vô ích mà thôi. 

Mỗi khi làm bài tập ở nhà xong, cô thường vén màn nhìn nhà nhà lên đèn, nghe bé gái hàng xóm học cấp hai đang tập thổi sáo, nhìn hai ông bà lão ở đối diện nhà ngồi trên ghế sofa xem TV, hay là nghe tiếng người lớn đang la trẻ nhỏ, ban ngày thì lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường, cô tự hỏi mình muốn một cuộc sống như thế nào, mọi đau khổ lúc này đây về sau sẽ đáng giá sao? 

Từ nhỏ đến lớn, người lớn đều nói phải lên cấp hai, học xong cấp hai thì lên cấp 3, rồi tốt nghiệp cấp 3 thì mới có thể học đại học. 

Vậy sau khi đại học rồi như thế nào nữa ? Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đối mặt với tương lai phía trước, Hồ Băng Khanh vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 lòng tràn đầy hoang mang lo lắng. 

Trước kia cô rất hiểu rõ bản thân mình phải làm gì, cô biết khi trưởng thành rồi thì con người ta sẽ chín chắn hơn. Nhưng cô lại phát hiện ra trưởng thành cũng có cái giá của nó, Hồ Băng Khanh cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua rất buồn tẻ, nhưng cô tự nói với bản thân không được phép gục ngã, bởi nếu có một ngày ngay cả cảm giác buồn tẻ cũng không cảm thấy được thì mới thật đáng buồn. 

Cô nhớ Dương Dương nói : không coi khuyết điểm của người khác là lợi thế cho mình, lúc Bạch Kính Đình nói ra lý tưởng trước mặt cô, cô cảm thấy mình như một sợi dây, càng rút càng chặt. Đối với chuyện tình cảm, cô cứ lòng vòng lẩn quẩn. Còn về cuộc sống thì cô lại không hình dung được. 

Mà thời gian thì lại cứ như dây kéo vậy, kéo “ rẹt ” một cái là xong. 

Hồ Băng Khanh ngồi trong phòng học chuẩn bị thi nói tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa nở rực rỡ, thời cấp 3 đã sắp qua rồi. 

Mễ Ny đứng dậy, vỗ vai Hồ Băng Khanh , nói, “ Mình lên lầu thi đây, lát nữa mình chờ bạn ở trước cổng trường. ” 

Hồ Băng Khanh quay đầu tí tửng cười, “ Goodluck. ”, cố ý phát âm K thành KO, bị Mễ Nỹ đánh cho một cái. 

Thứ tự thi được sắp theo số báo danh, bạn học của Hồ Băng Khanh lần lượt vào phòng thi, cô tận dụng thời gian ngồi đọc thuộc lòng bài thi nói. 

Tới lượt số 48, Hồ Băng Khanh đứng dậy rút thăm, bài thi hôm nay của cô là “ Talking about today’s weather ” (Hãy nói về thời tiết hôm nay). Trúng tủ, cô vừa mới học thuộc đề này. 

Sau 15 phút, Hồ Băng Khanh ôm cặp đi lên lầu, đứng chờ ở cửa, hành lang vô cùng yên ắng, vì muốn khu vực thi được đảm bảo, nhà trường không cho phép ai lên đây cả, một lát sau cô nghe giọng nói lạnh lùng hô to, “ Kế tiếp, vào đi. ” 

Hồ Băng Khanh nghe giọng nói này thì biết mình lành ít dữ nhiều, cô vững vàng đi vào trong, quả thật là Dương Dương.

Bàn ghế trong lớp học được sắp xếp lại, trống trơn chỉ chừa một cái bàn ở giữa, Dương Dương cúi đầu ngồi một bên bàn, bên phía bàn bên kia có một cái ghế dài, Hồ Băng Khanh để cặp xuống đất ngay cửa ra vào, tiến lên kéo ghế, ngồi ngay ngắn, hai tay trên đùi. 

Dương 💕 Khanh (Chuyển ver) Em là học trò của anh thì sao! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ