Chap 17

3K 159 18
                                    

Vừa nghe giọng bà Kwon thì Seung Ri đã cứng người, còn run lên vài cái, anh thì rất bình thường nắm tay cậu mở cửa ra

"Xin lỗi mẹ, làm mẹ thức giấc" cậu nhenh nhẹn cúi đầu

"Chỉ là mẹ không ngủ được thôi, 2 đứa xuống dưới nhà 1 chút"

Phòng khách giờ chỉ bật đèn chùm pha lê màu vàng, sáng không quá sáng, tối không quá tối nhưng làm không gian trở nên tĩnh mịch tạo cảm giác khó thở. Từ đầu đến cuối cậu nắm chặt tay anh không buông, tim cậu sắp rớt ra ngoài luôn rồi. Đó giờ có khi nào bà Kwon nói chuyện riêng tầm giờ này đâu, thậm chí buổi sáng cũng rất ít khi nói, vậy mà

"Yongie, con có gì muốn nói không?" bà Kwon nhẹ nhàng đặt tách trà nóng xuống

"Những gì cần nói con đã nói hết rồi, chuyện khi sáng là lỗi do con nhưng cũng không gây ra hậu quả gì, chung quy vẫn là tại con, con xin lỗi"

"Còn RiRi?" bà chuyển mắt qua nhìn cậu

"Dạ, vì lúc đó anh Dae Sung gọi con có việc gấp nên con đi luôn, con xin lỗi" cậu tìm cớ

"Ý mẹ không phải chuyện đó, dù sao Kim gia cũng không trách khứ, vả lại họ cũng không phải tập đoàn vải duy nhất làm ăn với chúng ta, xem như có thể bỏ qua. Chuyện ta muốn hỏi là mối quan hệ của 2 đứa"

"Năm sau RiRi tốt nghiệp đại học và con thừa kế V.I thì chúng con qua Mỹ kết hôn" anh chắc nịch

"Nói thật thì mẹ biết chuyện 2 đứa lâu rồi, từ lúc nhỏ đã thấy Yongie dành tình cảm rất đặc biệt cho RiRi, hay tức giận vô vớ nhưng lại yêu thương, chiều chuộng. Mẹ làm sao mà không biết được, nhưng mẹ vẫn mong ước rằng đó chỉ là tình anh em bình thường vì Yongie không có em trai nên nhất nhất quan tâm RiRi. Các con càng lớn, thứ tình cảm đó lại thấy rõ hơn, Yongie vì sợ RiRi tổn thương mà nói dối trốn đi du học, RiRi từ lúc biết Yongie đi rồi thì hằng ngày chờ mong, thậm chí mẹ đã nhìn thấy đôi mắt của RiRi sưng lên. Thật tâm mẹ không đồng ý cái tình cảm đó chút nào, nhưng 2 đứa là con của mẹ, mẹ không thể vì quan điểm bản thân mà làm 2 đứa phải khổ tâm. Lúc Kim gia ngỏ ý làm sui gia, mẹ liền chấp nhận, mẹ vẫn hy vọng 2 đứa sẽ thay đổi nhưng không, kể từ lúc RiRi đòi đi Pháp thì mẹ đã thấy mình vô cùng nhẫn tâm, thấy có lỗi với 2 đứa. Đêm nay, mẹ chỉ nói 1 lần thôi và rồi ngày mai mọi thứ sẽ trở về bình thường như chưa có cuộc nói chuyện này. Mẹ không ngăn cản 2 đứa nữa, nhìn 2 đứa hạnh phúc, người mẹ này cũng hạnh phúc lây, mẹ sẽ luôn ủng hộ 2 đứa" bà nói xong chồm tay nắm tay anh và cậu

"Mẹ... hức hức... con cảm ơn... cảm ơn mẹ nhiều lắm. Hức hức... cảm ơn mẹ về tất tất cả" cậu nức nở

"Mẹ, con xin lỗi đã lớn tiếng với mẹ và cũng vô cùng cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã cảm thông cho tụi con, ủng hộ tụi con. Con cảm ơn" anh bước qua ôm chầm lấy bà

"Nhớ rõ là phải yêu thương nhau biết chưa, con mà làm RiRi khóc là mẹ đánh con chết" bà cóc đầu anh

"Nhưng chính mẹ mới làm em ấy khóc mà" anh dẫu môi

"Cái thằng, trả treo không hả?" bà lấy gối nhỏ ở sofa đập vào mặt anh

Tối đó, anh ôm cậu cứng ngắt, cảm giác này không biết phải tả ra sao, từng niềm vui cứ len lõi trong cơ thể, được đường đường chính chính ôm bảo bối của mình vào người, được mẹ và bạn bè chấp nhận, ủng hộ, điều này còn hơn cả có được nhiều vàng bạc. Cậu mệt người quá nên đã thiếp đi trong vòng tay của anh, đâu hay biết anh đã hôn cậu như thế nào, từ đầu tới chân chỗ nào mà không hôn, may là ngủ rồi, không thôi thì bị mần thịt

[NYONGTORY/GRI] Không Phải Là Anh Trai Của EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ