[ Đang Sửa ]
"Bộp..." Hàn Hi Thiên Nhi há hốc mồm nhìn người trong phòng, từ mái tóc, đôi mắt, dáng vẻ đến phong cách, không đơn giản chỉ trùng hợp chứ? gương mặt khác nhưng tính tình lãnh đạm đó không thể khác được, người mà Hàn Hi Thiên Nhi quen thuộc suốt 6 năm trời.
" Ai?"một tiếng nói lãnh đạm từ trong phát ra kéo Hàn Hi Thiên Nhi lại với hiện tại, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào, trước mắt mình là bóng người quen thuộc ấy nhưng tại sao khuôn mặt lại không giống? phải chăng là cô nhầm người, không thể nào, cảm giác của Hàn Hi Thiên Nhi này không bao giờ sai lệch.
Bốn mắt cứ như vậy nhìn nhau, chỉ im lặng như vậy mà làm cho người đang trong phòng cảm thấy khó thở, mắt Thiên Nhi chợt đỏ, cô nhớ chị ấy, nhớ thật nhớ, nhưng cuối cùng, chị ấy mãi mãi đi rồi, tất cả đều là lòng ghen tỵ tạo nên, nắm thật chặt bàn tay, từng câu nói của chị ấy như văng vẳng bên tai làm Thiên Nhi không biết đâu là thật, đâu là giả.
"Thiên Nhi chú ý an toàn là trên hết. "
"Thiên Nhi sức khỏe còn yếu, đừng rời giường. "
"Nếu là người Mị Ánh tôi coi trọng thì không được mềm yếu, Thiên Nhi từ bây giờ hảo hảo chú ý."
" Thiên Nhi nhiệm vụ lần này cẩn thận chút, nguy hiểm. "
" Bản thân là tất cả, đừng vì chuyện không đáng mà đau lòng, hiểu chứ? "
Từng câu từng chữ như một thước phim chậm trãi hiện lên trong đầu Thiên Nhi, bất giác mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt như pha lê rơi xuống như hóa giải tất cả những áp bức trong phòng, Mị Ánh lặng lẽ tiến lại gần cô gái trước mặt, hai tay bưng lấy khuôn mặt đang khóc tèm lem của cô ấy, chạm má của mình vào má cô, khẽ cọ nhẹ, nhỏ giọng.
"Đừng khóc, chị ở đây, sẽ không đi đâu nữa, khóc là xấu đấy, không xinh đẹp nữa, Thiên Nhi của chúng ta không phải luôn yêu thích xinh đẹp sao?" Mị Ánh dùng bộ dáng ôn nhu nhất của bản thân, động viên cô gái bên cạnh, ngay từ lúc nhìn vào mắt cô ấy, Mị Ánh đã biết đây là Thiên Nhi, em gái bé bỏng của cô.
" Mị Ánh, em rốt cuộc cũng tìm thấy chị rồi." Thiên Nhi ôm chầm lấy Mị Ánh, cả người giống như trút được hết gánh nặng mà khóc nấc thành tiếng, Mị Ánh im lặng mà vỗ lưng động viên, có lẽ bây giờ, im lặng là tót nhất.
"Chị lúc nào cũng trêu em, lúc nào cửng bắt nạt em, lúc nào cũng đặt ra yêu cầu cao nhất với em, nhiều lúc em vô cùng ghét chị, nhưng tại sao? tại sao chị lại bỏ lại em, nhẫn tâm bỏ lại mọi người nơi đó... " Thiên Nhi quay mặt đi không nhìn Mị Ánh làm cô dở khóc dở cười.
"Khụ khụ, tôi không làm phiền hai người chứ " một giọng nói ngọt ngào, ngọt hơn đường phèn vang lên thành công phá vỡ hình ảnh hòa hợp trong phòng.
"Cô là ai? "_ Thiên Nhi nhíu mày hỏi.
" Tôi là ai cô quản được sao? tôi cũng đâu có hỏi cô? " Cô ta nói ra những lời cay nghiệt, nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ được cho là dễ thương nhất của mình, cắn cắn môi hỏi lại Thiên Nhi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sát Thủ Xuyên Thành Nữ Phụ ( Ngược, Nữ Phụ, 1v1 HE )
RandomNàng một người máu lạnh, vô tình, sát thủ đứng đầu thế giới. Không chỉ có vậy nàng luôn sống dưới một lớp vỏ bọc là một ca sĩ xuất sắc, một thương nhân thành đạt, một công tố viên và một nhà khoa học. Câu truyện...