Ở bên kia nỗi nhớ

4.6K 216 0
                                    

Chapter 16: Ở bên kia nỗi nhớ 

Shiho sang Mỹ đã được nửa năm. Trong tháng đầu tiên, sau khi tịnh dưỡng trong thời gian ngắn, cô đã quyết liệt lao vào nghiên cứu thuốc giải cho APTX 4869 để hoàn thành lời hứa với cậu ấy. Những tháng ngày sau cô từ chối lời mời ở lại làm việc tại phòng nghiên cứu của FBI mà đến làm tình nguyện viên tại một viện nuôi trẻ mồ côi. Shiho muốn dành thời gian của mình cho những đứa trẻ bất hạnh mất người thân để chúng có thể cảm thấy hơi ấm của sự yêu thương, những thứ mà ngày xưa cô không có được.

Nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của Shinichi và Shiho, Akai thật sự không hiểu được cả hai đứa trẻ này. Rõ ràng là mỗi đứa đều có tình cảm với đối phương nhưng đều cứ giữ trong lòng mà không chịu nói ra, nhất là thằng nhóc Shinichi ấy. Xem thằng bé lo lắng, dằn vặt suốt mười ngày liên tục khi Shiho nằm hôn mê là đủ hiểu con bé quan trọng với cậu nhóc đến dường nào. Thế mà khi Shiho tỉnh lại thì cố tình đẩy con bé ra xa. Có lẽ Shinichi vẫn còn “mặc cảm tội lỗi” khi đã gián tiếp hại Shiho bị thương. Cảm giác kinh khủng đó anh hiểu hơn ai hết. Dù vậy cũng không thể nào giúp Akai chấp nhận được cách làm của Shinichi, chỉ muốn cho thằng nhóc này một trận vì đã làm tổn thương Shiho. Song khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu bé khi nhờ Akai mang Shiho đi Mỹ và cái cách Shinichi nặng nhọc nói rằng “Như vậy là tốt nhất cho cô ấy” thì anh không nỡ giận. Đúng là người ngoài cuộc sáng suốt còn người trong cuộc thì bị che mắt hết rồi.

Mỗi ngày cuối tuần anh Akai lại đến thăm Shiho, bây giờ cô bé đã gọi anh bằng tên thật. Họ không nói gì nhiều, cô kể cho anh ấy nghe chuyện vui về mấy đứa bé ở đây, anh kể cho cô nghe vài điều thú vị trong một nhiệm vụ của mình. Sau đó họ thường nói về những kỉ niệm khi Akemi còn sống theo một cách như thể cuộc hội thoại đó gồm có ba người. Giờ đây, sự thật về cái chết của Akemi không còn hành hạ họ nữa. Kí ức về người đã khuất luôn được niêm phong đẹp đẽ, ẩn mãi trong trái tim của người ở lại suốt đời cho nên đối với cả Akai và Shiho, Akemi như chưa từng mất đi, cô ấy sống mãi trong trái tim của họ.

Nhìn những đứa trẻ bay nhảy vui chơi, Shiho như nhìn thấy hình ảnh của Conan ngày ấy. Cậu ấy cũng cười tươi, chạy thật nhanh và mê bóng đá như mấy đứa trẻ đó. Shiho cảm thấy Shinichi hiện diện từng ngày trong cuộc sống của cô. Shiho cố gắng quên đi nhưng rồi bất lực phát hiện là bản thân không thể nên cuối cùng chấp nhận sự thật rằng tên thám tử ngốc kia đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cô.

Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ…
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên…

Bức tranh ngày ấy hai đứa được cụ già tốt bụng vẽ tặng, giờ đây được Shiho treo lên trang trọng trong phòng riêng để có thể nhìn ngắm thời khắc đó mỗi ngày. Có thể tất cả chỉ là một giấc mơ nhưng cô không hề hối tiếc vì đó là những tháng ngày ấm áp và hạnh phúc trong cuộc đời tối tăm và đầy đau khổ của mình.

“Tạm biệt là từ buồn nhất, nó như lưỡi dao xé nát lòng kẻ ở người đi”, Shiho đã tin như vậy và bây giờ cô cay đắng nếm trãi nó. Cô chỉ không biết cậu ấy có tổn thương vì quyết định này không. Mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ, Shiho hay tự hỏi “Shinichi, hôm nay cậu đã gặp ai? Cậu đã nói những chuyện gì? Cậu đã đi đâu? Liệu có giây phút nào cậu nhớ về tớ không? Bây giờ cậu đang yêu ai thế?...”.

Mỗi buổi sáng, cô vẫn đều đặn gọi điện cho tiến sĩ Agasa, xem bác ấy có khỏe không, sống thế nào, những chuyện vui trong ngày của tiến sĩ,… Shiho luôn tự trách bản thân chưa thể chăm sóc được ông chu đáo. Đối với cô ông ấy đã trở thành một người thân mà cô luôn kính trọng và yêu quý. Và lần nào cũng thế, cô không quên hỏi xem cậu ấy có tốt không.

Mỗi lần gác máy sau cuộc gọi của Shiho và nhìn cái thằng ngốc ấy ngồi chôn chân ở góc phòng kia, bác Agasa chỉ có thể thở dài. Ông lo cho hai đứa cháu của mình, sao chúng nó lại thích chơi trò làm tổn thương chính mình và giày vò đối phương như vậy chứ? Nhưng lần nào ông định nói chuyện với đứa này về đứa kia thì cả hai đứa cứng đầu đó đều lãng tránh. Một đứa thì lúc nào cũng cho rằng mình là đúng, còn một đứa luôn nghĩ mình cái gì cũng sai. “Thật là hết nói nổi, ở đâu ra hai đứa như vậy chứ?”, bác Agasa càu nhàu một mình.

Đến một ngày kia khi ông cảm thấy cần phải hành động thì cũng là lúc ông gặp tai nạn do ngã cầu thang. Tiến sĩ đã mãi suy nghĩ về chuyện của hai đứa cháu nên bước hụt chân cầu thang mà không biết. Kết quả là bị bong gân, phải băng bó nằm nghỉ mấy ngày.

Ngay khi nghe tin bác Agasa bị tai nạn, Shinichi đã vội tạm biệt Sera và tức tốc chạy đến bệnh viện. Cũng may không có gì nghiêm trọng lắm. Và cậu được ông bác già thông báo cho một tin đặc biệt:

- Shinichi, ta đã báo cho Shiho biết là ta bị ngã gãy chân rất nặng. Con bé sẽ về lập tức, trưa mai là đến Nhật Bản đấy. Ta không cần biết giữa hai đứa đã có chuyện gì nhưng thực tế là cả hai không hề vui vẻ khi phải xa nhau. Chỉ biết chơi với trẻ con và không ngừng hỏi về đối phương thông qua ta ư? Đã đến lúc ta không phải hòm thư gián tiếp của hai đứa nữa. Cháu và Shiho phải đối diện với nhau đi.

Shinichi vẫn còn im lặng nên ông tiến sĩ tiếp lời:

- Cháu biết không Shinichi, hôm đó lúc ta ngăn cản Shiho đi Mỹ con bé đã trả lời là “Đối với cháu, Shinichi chính là ánh sáng còn cháu chỉ là bóng tối mà thôi. Chỉ có thiên thần mới xứng đáng ở bên cạnh ánh sáng nên cháu phải ra đi để cậu ấy đi tìm thiên thần của chính mình”. Nhưng ta nghĩ cháu biết thiên thần đích thực của cháu là ai. Cơ hội lần này cháu nhất định phải nắm lấy. Bây giờ, cháu tự biết phải làm gì rồi chứ?

- Bác yên tâm. Trưa mai cháu sẽ ra sân bay đón cô ấy!

[ShinShi] Cậu Nhất Định Phải Hạnh PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ