Chapter 12: Lần hẹn hò đầu tiên
Có thể thẳng thắng trong mối quan hệ với Ai làm Conan trở nên thoải mái hẳn. Cậu cảm thấy cảnh vật xung quanh như đẹp hơn, mọi người xung quanh như tử tế hơn,… cuộc sống của cậu bổng dưng trở thành một bài hòa ca mang tên hạnh phúc. Bởi vậy người ta mới nói “Người vui cảnh cũng vui theo!”.
Trong lớp học, Conan bây giờ có một thói quen mới: ngắm Ai. Cậu thích cái cách cô ấy vẫn thường chống cằm, đầu nghiêng nghiêng, thẫng thờ nhìn ra ngoài của sổ. Đôi khi Ai cũng tập trung nghe giảng bài, đặc biệt là trong tiết văn học và lịch sử vì Ai bảo lúc nhỏ, học ở Mỹ nên không được học những thứ này. Cái dáng vẻ chăm chú, mắt mở to, nhìn thẳng về phía bảng đúng kiểu học sinh ngoan làm cho cậu không khỏi phì cười. Thỉnh thoảng Ai cũng quay sang Conan, bắn cho tên ngố đó cái nhìn khó chịu theo kiểu đừng-có-mà-nhìn-tôi-chằm-chằm như thế nữa, mày nhíu lại trông lại càng đáng yêu, tưởng như nếu không phải đang trong lớp học, Conan sẽ nhẹ nhàng lấy tay kéo dãn đôi mày ấy ra.
Ai phát hiện dạo này tên thám tử đó vẫn hay lén nhìn mình. Mà không, phải gọi là “công khai” nhìn cô mọi lúc mọi nơi mới đúng! Thật lòng thì Ai cũng rất vui khi người con trai mà cô dành trọn tình cảm lại quan tâm nhiều đến mình như thế nhưng mà bản thân cô chỉ chưa thích ứng kịp với sự phát triển quá nhanh trong mối quan hệ giữa họ mà thôi. “Cậu ta phải biết điều tiết cảm xúc trước mặt mọi người chứ”, đặc biệt là ba đứa trẻ đó khi bọn nhóc bắt đầu tò mò hỏi chuyện giữa họ một lần nữa, Ai nghĩ vậy nên cô nàng luôn tìm cách làm Conan mất hứng, ví dự như nhíu mày khó chịu mỗi khi Conan nhìn mình hoài. Song có vẻ cách này chẳng có tác dụng gì với tên đó vì hắn vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì!
Cô giáo thông báo ngày mai có bài kiểm tra, cả lớp càng nhao nhao lo lắng, chỉ có một thằng nhóc bốn mắt là thầm cười trong bụng: “Haha, trời giúp ta rồi. Thế này thì bọn trẻ chiều hôm nay bận học bài không thể quấy rầy mình được nữa. Phải rủ Ai đi đâu đó chơi”. Conan bắt đầu lên một “kế hoạch vĩ đại” cho lần hẹn hò đầu tiên của họ. “Thông thường hẹn hò người ta sẽ dẫn nhau đi ăn phải không nhỉ?”, Conan nghĩ thầm rồi lên tiếng hỏi Ai:
- Này Ai, cậu có muốn ăn gì không?
- Mới giờ này mà cậu đói rồi đó hả? Dạo này cậu có vẻ thích việc ăn uống nhỉ, cứ mở miệng là ăn. Cậu sắp trở thành Genta rồi đó!
Câu trả lời của cô bé tóc nâu đỏ làm cho Conan “quê một cục” và dẹp luôn chủ đề ăn uống sang một bên. Không đi ăn, người ta có thể đi xem phim. Những đôi trai gái yêu nhau vẫn thường cùng nhau xem một bộ phim tình yêu lãng mạn hay là phim kinh dị để cô gái có thể (giả vờ) sợ hãi, dựa vào chàng trai. “Đó không phải là phong cách của Ai”, Conan kết luận, hơn nữa trai đứa trẻ đi xem phim thì không thể xem phim tình cảm hay kinh dị, họa chăng là xem phim hoạt hình! Do đó, kế hoạch xem phim bị phá sản một cách nhanh chóng.
Cuối cùng Conan chuyển qua đi đâu đó chơi, mà “đâu đó” là ở đâu thì cậu vẫn chưa nghĩ ra được. Những nơi từng đi với Ran thì cũng đã đi với nhóm thám tử nhí, bao gồm cả Ai, hết rồi. Suy đi nghĩ lại, siêu thám tử lựa chọn công viên Tropical Land vì với cậu, nơi đó luôn là một địa điểm đặc biệt, là nơi bắt nguồn cho toàn bộ câu chuyện.
Tan học, sau khi chia tay ba đứa nhóc, Conan kéo tay Ai lại, giọng lí nhí:
- Khoan hãy về đã, hôm nay chúng ta đi Tropical Land nhé!
- Ờ, được thôi. Cô nàng thờ ơ trả lời.
Nhưng đến nơi Conan mới biết công viên Miền Nhiệt Đới đang trong quá trình bảo dưỡng, đóng cửa nghỉ ba ngày. Buồn bã thở dài, như vậy là đi tông “kế hoạch hoàn hảo” mà cậu nhóc đã dày công chuẩn bị. Số khổ vẫn chưa chấm dứt ở đó, khi những đám mây đen từ đâu kéo tới, che kín cả bầu trời, gió rú gào từng cơn, lá bay xào xạt… báo hiệu cho một trận mưa to sắp đến. Nắm tay Ai, cả hai chạy như bay đến một đình viên gần đó trú mưa. Trong lòng Conan đang rên rĩ, “Đúng là số con rệp! Hôm nay không phải là thứ sáu ngày mười ba mà sao xui dữ vậy trời?”
Vừa chạy vào trong đình thì mưa bắt đầu trút nước. Cả hai phải nấp sâu vào bên trong, để tránh những hạt nước hung hăng đang bắn không ngừng về phía họ. Lúc này, Conan mới có dịp quan sát kỹ hơn kiến trúc bên trong. Đó là một ngôi đình nhỏ, mái cong cong, rêu phong cổ kính. Những thanh xà ngang xà dọc được chạm trổ tinh vi, với đường nét hoa văn đọc đáo. Xa xa trên những tấm vách được treo rất nhiều hoành phi, câu đối, bức họa cổ… Cậu chưa từng biết đến chổ này, có lẽ vì lần nào đến đây cũng đi thẳng vào trong Tropical Land. Chào đón họ là một cụ già hiền lành, ông niềm nở rót nước ấm cho hai đứa trẻ uống đỡ lạnh, còn bày ra đủ thứ bánh kẹo.
Không ăn thì thật thất lễ nhưng mà lớn thế này mà còn ăn bánh thì thật là kỳ cục, cho nên cả hai chỉ ăn lấy lệ một miếng rồi sau đó thì “Cậu ăn đi này”, “Thôi, cậu ăn đi”… Nhìn hai đứa trẻ ngoan đang “nhường nhịn” qua lại làm ông lão cười hiền. “Hai cháu thật là yêu thương nhau”, ông lão nói. Rồi ông đi vào trong lấy ra một xấp giấy và cọ vẽ, “Để ông vẽ tặng cho hai đứa một bức họa nhé!”. Thế là Conan và Ai được trở thành người mẫu bất đắc dĩ, ngồi nhe răng cười để ông lão vẽ chính mình. Bức tranh hoàn tất, đúng hơn là hai bức tranh y hệt nhau, hiện ra hình ảnh bằng mực tàu cảnh hai đứa nhóc nắm tay nhau cười rất hạnh phúc, cạnh một chữ “TÌNH” viết theo kiểu thư pháp ở góc bên trái.
- Đẹp quá! Cháu cảm ơn ông nhiều lắm ạ. Conan reo vang.
- Không có gì đâu cháu bé. Ông chúc hai đứa sẽ mãi yêu thương nhau như thế này.
- Cháu rất biết ơn ông vì đã tặng chúng cháu món quà quý giá như thế này! Giọng Ai từ tốn vang lên.
Thế rồi ông lão vuốt tóc cả hai, họ cùng cười với nhau, ấm áp vô cùng. Ngoài trời, mưa đã ngớt. Trong bầu khi khí ẩm ướt, ở xa xa cầu vòng hiện lên rực rỡ,…
BẠN ĐANG ĐỌC
[ShinShi] Cậu Nhất Định Phải Hạnh Phúc
Fiksi PenggemarNguồn: http://kenhsinhvien.vn/wall/erika-kaulitz.11717/ Author: Erika-kaulitz Couple: ShinShi