Chương 5: Mưa Rào Vừa Tạnh.

928 86 2
                                    

Chuyện thứ năm:

Mưa rào vừa tạnh

【Ngô Tà thị giác】

=======================

Màn mưa ùn ùn che mờ tầm mắt, đang giữa trưa lại âm u như hoàng hôn. Ngô Tà lần đầu tiên mới biết, thì ra bị hạt mưa hắt vào người cũng có thể đau như bị đấm vậy. Nhưng y không thể dừng lại. Nhớ tới những bánh bao kim sa và bánh ú thịt bà nội A Quý làm cho mình ăn, y không thể dừng lại.

Ba người chạy như bay trên con đường đá xanh dẫn vào lão thành khu ngập nước, rốt cục lúc tới góc thành, Ngô Tà vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi.

Sắc trời ảm đạm âm trầm, ngói xanh đen sụp xuống trải đầy nửa con phố, ngâm trong tầng nước cao đến mắt cá chân. Những gương mặt quen thuộc bình thường vẫn thấy ở chợ giờ phút này tất cả đều mơ hồ, chỉ còn dư lại một khoảng hoảng sợ cùng nóng nảy.

"Bà nội! Tại sao lại như vậy... bà nội!" muội muội Vân Thái nhà A Quý lúc này đang nằm bên một đống ngói vụn. Hay bàn tay non mịn của tiểu cô nương vận hết toàn lực muốn giở bức tường gạch dày cả nửa cánh tay, nhưng ngoại trừ ngón tay chảy máu thì không có gì khá hơn.

Tiếng chân ba người bước trên nước hoàn toàn bị bao phủ ở tiếng mưa rơi cùng tiếng khóc ai oán. A Quý xông chỗ muội muội mình đang mò mẫm, gần như vừa khóc vừa nói: "Vân Thái, em đừng như vậy, đào không nổi đâu!"

"Nhưng bà nội đang ở dưới! Em nghe thấy bà đang gọi em!" Vân Thái điên cuồng giãy giụa, trên gương mặt xinh đẹp không biết là mưa hay là lệ.

Ngô Tà sửng sốt, chớp mắt sau lập tức bừng tỉnh, xoay người cản tất cả thanh tráng niên ngang qua: "Nhà này phía dưới còn có người, là nhà bà nội A Quý, mau tới giúp một tay!"

Một vài người dừng lại, lau nước trên mặt chuẩn bị giúp một tay. Lúc này, Vân Thái lại đột nhiên yên tĩnh lại, Ngô Tà theo ánh mắt nàng nhìn sang...

Là Muộn Du Bình.

Hắn cúi sát xuống, nằm cạnh bức tường gạch dày nửa cánh tay, ngưng thần nghe chốc lát, đột nhiên đưa tay phải ra, dùng hai ngón tay kỳ lạ khuấy mạnh vào khe hở giữa bức tường và ngón vụn xung quanh, cả cánh tay phải dùng lực đến khó tin kéo cả tấm tường ra, ném đi.

Bức tường rơi xuống nước phát ra âm thanh vô cùng nặng nề. Ngô Tà có thể thấy bắp tay hắn bên dưới trường sam ướt đẫm căng thẳng như thế nào. Đúng là đẹp đẽ hữu lực.

Tường gạch trong nháy mắt bị ném ra, Muộn Du Bình bước một bước cực nhanh đi vào trong, dùng hai tay cùng bả vai nâng nóc nhà phía trên lên, thân mình cúi thấp lúc này đứng thẳng lên, lại một mình chống cả khối nóc nhà bị sập lên ba thước có thừa.

Trong chớp nhoáng này, trên cả con đường tựa hồ chỉ còn lại có tiếng mưa rơi. Mọi người đây đều dừng động tác, khiếp sợ nhìn chăm chú vào hắn.

Mà Muộn Du Bình lại hướng tầm mắt về phía Ngô Tà, tròng mắt đen như mực xuyên qua tầng tầng màn mưa, rõ ràng rơi vào trong mắt Ngô Tà. Hắn biết Ngô Tà luôn có thể đọc lên suy nghĩ của hắn.

[Đạo Mộ Đồng Nhân] Hàng Thành Thập Bát Sự Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ