Chương 137: Vì yêu nên tranh đoạt!

4.4K 79 5
                                    

Trong Ngự thư phòng cực kì yên lặng, Vân Yên trợn to mắt, há hốc mồm nhìn Mộ Thanh Viễn đang mãnh liệt truy hỏi, hắn lại không tin nàng sao? Nhưng hắn có tin hay không thì có gì quan trọng? Nàng cắn răng nhìn về phía nam tử trước mặt, hắn còn chê nàng chưa đủ thảm? Trên mặt nàng lộ ra vẻ tức giận, nói: "Nói nhăng nói cuội cái gì! Ai mang thai!" Nói xong, nàng giật giật thân thể muốn tránh thoát khỏi vòng tay đặt trên eo mình, nhưng mà không cách nào thoát ra được.

Mộ Cảnh Nam giữ chặt Vân Yên ở trước mặt mình, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên là ngươi, bổn vương là nam tử, làm sao có thể mang thai? Chẳng lẽ Yên Nhi có biện pháp?"

Càng tô càng đen, hắn muốn làm gì? Là vì vừa rồi Mộ Dương Thiên không giết nàng cho nên hắn muốn đẩy thêm một bước nữa cho nàng vào chỗ chết sao? Vân Yên cắn chặt môi nhìn Mộ Cảnh Nam, bỗng bật cười, nàng thật là đủ ngu xuẩn! Thời điểm vừa rồi hắn mở miệng, trong lòng nàng còn có chút mong đợi, đúng là buồn cười!

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vân Yên nói nhỏ, sắc mặt băng lãnh.

Vậy mà ánh mắt nam tử thâm thúy nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên là muốn ngươi."

Muốn nàng? Vân Yên nghe lời này chỉ cảm thấy như nghe chuyện cười, rõ ràng là hắn muốn đẩy nàng vào lòng người khác, hiện tại lại nói với nàng như vậy, thật quá buồn cười, hắn còn muốn lợi dụng nàng sao?

Bên cạnh, Mộ Thanh Viễn đứng lên, nỗi tức giận dâng trào trong lòng, phẫn nộ nhìn Mộ Cảnh Nam, nếu là người khác nói hắn có thể tin tưởng, nhưng Mộ Cảnh Nam trước giờ vẫn thích đối nghịch với hắn, lời của hắn căn bản không thể tin, huống chi hắn hiểu rõ Vân Yên, một cô gái lạnh nhạt xuất trần như thế sao có thể thích một công tử quần là áo lụa. Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Lục đệ, đừng vội nói xằng bậy, trước giờ Yên Nhi luôn ở trong Tướng phủ ít ra ngoài, căn bản không thể có cơ hội ở cùng ngươi? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin?"

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam dời mắt qua nhìn Mộ Thanh Viễn, trên mặt khôi phục nụ cười đùa cợt như ngày thường, hắn cười nói: "Nói xằng nói bậy? Tứ ca, làm sao ngươi biết bổn vương nói xằng nói bậy? Hơn nữa, ngươi nói không có cơ hội? A, chẳng lẽ ngươi quên cái buổi tối ở núi Đông Lương, bổn vương cùng Yên Nhi một mình ở cùng nhau, lúc các ngươi tìm được nàng cùng bổn vương, không phải đã trải qua thời gian rất lâu sao? Trong lúc ấy, bổn vương và nàng đã...." Nói tới đây, hắn chợt ngừng lại, vẻ mặt có thâm ý nhìn Mộ Thanh Viễn, không cần nói tiếp người khác tất nhiên có thể hiểu ý tứ trong đó.

Vân Yên khẽ nhếch miệng, nhìn Mộ Cảnh Nam, cười lạnh, chẳng lẽ lúc đó hắn nhảy xuống vách đá cứu nàng cũng là vì mục đích này, để hắn có cơ hội vu oan nàng? Uổng công lúc ấy trong lòng nàng còn vì chuyện này mà có chút cảm giác khác thường, thật buồn cười, nói như thế nàng chính là trò cười trước mặt hắn.

Ánh mắt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, đằng đằng nộ khí đi về phía Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!" Ánh mắt kia lẫm liệt  như đao, tựa như muốn xé nát người trước mắt.

Đích nữ mưu: Tam tiểu thư nghịch thiên - Tinh Không VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ