Chương 141: Ngươi và nàng là quan hệ thế nào?

4.7K 63 5
                                    

Trong thiên lao, hai phòng giam đối lập nhốt hai người, một người mặc quần áo tù màu trắng, râu quai nón xồm xoàm, nhìn chật vật không chịu nổi, còn người kia ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm người trong phòng giam đối diện, giống như muốn xé nát người đối diện.

"Cao đại nhân, nếu ngài có việc gì xin cứ phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm trợ giúp." Thị vệ bố trí phòng giam đứng một bên, nhìn Cao Khải, khom lưng nói.

Cao Khải ưỡn bụng lên, nhìn một vòng phòng giam, không có cỏ dại, trên giường đã được lót một lớp đệm thật dày, còn có một bộ bàn ghế, trên mặt đất còn trải thảm đỏ, một phòng giam nho nhỏ nghiễm nhiên được bố trí thành một phòng ngủ.

Cao Khải khẽ hừ một tiếng, nhìn Dương Ngạo trong phòng giam đối diện, ánh mắt tràn đầy khinh thường, sau đó quay sang nhìn thị vệ bên cạnh, cười nói: "Bổn quốc cữu sẽ không quên ngươi, đợi đến khi bổn quốc cữu ra ngoài, nhất định sẽ thưởng cho ngươi một phen."

Nghe vậy, thị vệ vội vàng nịnh nọt nói: "Vậy đã tạ đại nhân, chỉ mong đại nhân sớm ngày được rửa sạch oan ức, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nhân cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Nói xong, hắn từ từ lui ra ngoài.

Cao Khải không để ý tới thị vệ đó nữa, quay đầu nhìn Dương Ngạo, cười lạnh nói: "Dương tướng quân, ngươi thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa bổn quốc cữu và ngươi, dù bổn quốc cữu rơi vào tuyệt cảnh, người tới nịnh bợ bổn quốc cữu vẫn nhiều không đếm xuể. Ngươi cho rằng đứng ra tố cáo bổn quốc cữu là có thể hủy hoại bổn quốc cữu sao? A, chẳng qua là lấy trứng chọi đá thôi."

Dương Ngạo ngồi chỗ đó, nhìn Cao Khải một cái, sau đó dời mắt nhìn đi nơi khác, nhàn nhạt nói: "Cao đại nhân, đừng quên, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi không thể ngụy biện."

Cao Khải nhướng mày nhìn Dương Ngạo, vẻ mặt thoáng hung ác, chợt nói: "Nói, rốt cuộc là ai, ai kêu ngươi bán đứng bổn quốc cữu? Là Vân Mặc Thành sao? Hừ, ta biết ngay là hắn, chỉ có hắn thích đối nghịch với ta."

"Vân Mặc Thành, a, dù có chết ta cũng không muốn nói nửa câu với hắn, hơn nữa, người như ngươi, ai ai cũng muốn diệt trừ, chỉ hận lúc trước ta bị thù hận che mờ mắt mới có thể cùng ngươi làm những chuyện không thể tha thứ kia." Dương Ngạo nhìn Cao Khải, lạnh lùng nói.

Cao Khải cười lạnh, khinh thường nói: "Vậy chúng ta thử nhìn xem, cuối cùng ai là người chết, chỉ cần có Thái hậu, ta sẽ không chết, Cao gia cũng sẽ không sụp đổ."

Dương Ngạo quay đầu đi, không nhìn Cao Khải nữa, vẻ mặt nặng nề, thời gian trôi qua thật quá chậm!

Túy Hồng Lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, trước giờ luôn náo nhiệt. Đoàn người lui tới không ngớt, hoàng thân quốc thích ở kinh thành, từ quan to quý nhân đến phú thương chạy đến nơi này như vịt. Dù là ban ngày, Túy Hồng Lâu vẫn đông như trẩy hội, nếu là buổi tối, khách làng chơi đến trễ, sợ là phòng cũng không có mà ngồi. Các cô nương ở đây giá trị thiên kim, người không có chút của cải, cũng khó có thể chiếm được một chỗ ngồi ở nơi này.

Tiếng đàn trong phòng truyền ra, âm thanh êm tai, dễ nghe, bên ngoài tiếng cười nói huyên náo, tiếng đàn không lớn, chỉ có người ở gần mới chú ý tới.

Đích nữ mưu: Tam tiểu thư nghịch thiên - Tinh Không VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ