Chương 3: Đáng thương

16.9K 484 28
                                    

  Cao thấp đánh giá hắn một vòng, Nhạc Sở Nhân hôm nay mới phát hiện người này bộ dạng còn rất dễ nhìn. Tuy rằng thoạt nhìn bệnh tật , nhưng toát lên khí chất vương giả làm người ta liếc mắt là biết không phải người có thân phận tầm thường.

"Hôm nay khí sắc không tệ."

Thản nhiên buông một câu, Nhạc Sở Nhân tiêu sái đến bên cạnh bàn rót một ly trà, uống một ngụm rồi đi đến trước lư hương kia hắt ly trà vào trong nháy mắt dập tắt huân hương bên trong.

"Huân hương kia có cái gì không ổn sao?" Người phía sau mở miệng, thanh âm trầm thấp có từ tính, mang theo lương thiện, có thể làm cho người ta cảm giác được người này cũng như bề ngoài của hắn bình thường không có chút lực sát thương.

Nhạc Sở Nhân tùy tay buông cái chén rồi đi hướng hắn, một bên nói: "Không có gì không ổn, ta không thích mà thôi. Bất kỳ huân hương gì ngửi lâu đều thương tổn thân thể, huân hương tốt nhất chính là không khí." Đặt mông ngồi ở bên kia nhuyễn tháp, nàng không cảm thấy có gì không ổn.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi môi trắng bệch đã khôi phục chút huyết sắc. Đôi mắt phượng tối đen giống như biển sâu xẹt qua một tia dị sắc, nhưng giây lát sau, hắn lại khôi phục bộ dáng thuần lương suy yếu vô hại.

"Tân hôn đêm đó vương phi đã trị liệu bổn vương, nhưng hộ vệ một chút cũng không biết, cho nên hiểu lầm vương phi, hy vọng vương phi không tức giận." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà ôn nhuận như ngọc.

Nghe được lời xin lỗi, Nhạc Sở Nhân khóe môi cong lên, quay đầu nhìn mặt hắn :

"Vậy ngươi hai ngày này còn đau phải không?"

Phong Duyên Thương lắc đầu:

"Thật ra cũng không đau , chính là như cũ không có khí lực."

Nói xong, khẽ thở dài, rũ mắt xuống, Nhạc Sở Nhân tâm sinh vài phần thương tiếc. Tuy rằng nàng không là người tốt gì, nhưng là ngẫm lại hắn từ trong bụng mẹ trúng độc như vây, nghĩ cũng biết có bao nhiêu thống khổ, kẻ hạ độc kia so với nàng còn ngoan độc hơn mấy lần.

"Hôm nay ngươi có thể tìm ta đến, cho thấy ngươi cũng có vài phần tín nhiệm ta. Độc này của ngươi là từ trong bụng mẹ mà trúng , muốn trừ sạch sẽ cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy Nhiên, ta có thể cam đoan trừ bỏ cho ngươi không còn một mảnh, nhưng ngươi phải tuyệt đối phối hợp ta."

Nàng vẫn duy trì cười tủm tỉm , thân thể gầy yếu cùng với nụ cười của nàng cười, thoạt nhìn thập phần thiện lương.

Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên thân thể suy yếu tương như một trận gió mạnh cũng có thể thổi đổ :"Hảo, bổn vương tuyệt đối phối hợp."

"Tốt! Chuẩn bị mấy trăm cây ngân châm nhỏ, còn một ít thảo dược, mấy chục chỉ phúc trùng." Nghĩ đến thảo dược, Nhạc Sở Nhân đứng lên đi hướng bàn học, nhìn quanh một vòng, bút lông? Nàng không biết viết bút lông a! ( bạn nào giúp mình với "chỉ phúc trùng" là loại sâu gì thế? >__<)

"Vương phi y thuật thật lợi hại, thượng thư đại nhân quả là biết dạy dỗ." Thanh âm của Phong Duyên Thương mềm nhẹ từ phía sau truyền đến. Nhạc Sở Nhân lập tức khẽ quát một tiếng: "Đừng nhắc đến hắn với ta, ta không biết hắn."

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi Khuỳnh ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ