Ngỡ là đã quên

1.2K 24 0
                                    

  Mùa đã sang thu. Tôi thích mùa thu với bầu không khí mơ màng rất đỗi dịu dàng, thậm chí có điều gì đó gần như là ngái ngủ. Thời tiết dễ chịu, con người như đáng yêu hơn và thậm chí là những món ăn cũng có vẻ ngon hơn.

Thuở còn học cấp ba, tôi rất thích mỗi chiều tan học nhặt vài lá bàng rụng cho riêng mình. Rồi ngắm cho đến khi chúng héo úa.Học Đại học ở Sài Gòn, tôi không nhìn thấy sắc lá yêu thích của mình nữa. Có thể ở Sài Gòn không có bàng. Hoặc có nhưng tôi không tìm thấy. Tôi chỉ thấy ở đây những hàng me tây trút lá, những cơn mưa ngắn vội đếnvội đi và những ngày nắng tươi tắn. Vào mùa thu, Sài Gòn cũng tươi tắn, không tìm thấy chút ngái ngủ nào. Nhưng tôi vẫn thích. Và trong một buổi sáng đột nhiên được nghỉ, tôi rời giảng đường, mua một chiếc cupcake, ra ngoài công viên thưởng thức. Có vẻ hơi kì lạ một chút, nhưng những hành động bất thường ấy đôi khi lại rất thú vị và đầy cảm hứng. Đặc biệt là vào mùa thu.

Tôi nhận ra một dáng người quen thuộc, nhưng không dám khẳng định chắc chắn cho đến khi người đó cũng nhận ra tôi vàcất tiếng gọi.

- Thảo Linh?

- Đăng, lâu quá không gặp.

Tôi nở một nụ cười tươi, hy vọng là nó đủ tự nhiên và cố không nhìn quá lâu cô bạn đi cùng Đăng, cũng như cố không biến đó thành một ánh nhìn dò hỏi. Đồng thời tôi cũng ước chiếc cupcake trên tay mình biến mất. Những hành động mang tính cảm hứng khi chỉ có một mình thì trở nên thú vị. Nhưng nếu một mình ngồi ở công viên trong khi người ta có đôi có cặp lại không phải là một tình huống vui vẻ gì.

- Cậu đang làm gì ở đây vậy ?

- Mình đang đợi... một người.

- Bạn trai à?

- ừ — Tôi nở thêm một nụ cười nữa, giơ chiếc cupcake lên, mừng thầm là chưa ăn miếng nào — Cái này tớ mua cho người ta.

Cuộc gặp gỡ chỉ ngắn ngủi bấy nhiêu. Còn ngắn hơn cả một cơn mưa Sài Gòn. Đăng đi mất, còn tôi thì ở lại chậm rãi ăn hết chiếc bánh đã mua. Và tự hỏi mình nói dối đến hai lần không chớp mắt để làm gì.

Tôi nhận ra mùa thu Sài Gòn không hẳn lúc nào cũng tươi tắn.Lẩn khuất sâu trong nó là một điều gì đó gần như là một nỗi buồn như sương giăng khi mặt trời còn chưa thức dậy.

Tôi biết Đăng lần đầu tiên khi đang học lớp chín, trên một diễn đàn. Khi ấy, chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ đang dần là người lớn nói chuyện hợp nhau, thường xuyên dành thời gian rỗi tán gẫu và từ đó thiết lập nên một tình bạn đặc biệt, chúng tôi chẳng liên quan gì đến cuộc sống thường ngày của nhau. Không làm chung bài tập, tan học không đi ăn vặt và không trốn trong góc căn-tin than vãn về một thầy cô khó tính nào đó. Chúng tôi cũng không biết mặt nhau, chỉ biết tên, biết tuổi. Chỉ có vậy. Chúng tôi giống nhau ở điểm những gì thuộc về thế giới ảo và luôn giữ ở một chừng mực an toàn. Cậu ấy hài hước, hay bông đùa, luôn khiến tôi phải bật cười.

Đến bây giờ, thi thoảng,khi nhớ lại những câu chuyện cậu ấy đã kể, dù chẳng biết chuyện nào thật chuyện nào đùa nhưng tôi vẫn cười một mình.

Tình bạn chúng tôi kéo dài bất ngờ, mỗi ngày một thân nhau hơn. Cô bạn cùng lớp của tôi và cậu bạn thân của cậu ấy cũng tham gia diễn đàn. Bốn chúng tôi nhanh chóng tạo thành một bộ tứ thân thiết.

Năm lớp mười, khi đã thân thiếtvới nhau đến mức không còn e ngại đối phương là bọn-người-xấu-trên-mạng đầy rẫy trên báo,chúng tôi chia sẻ địa chỉ nhà và nhờ thế hai đứa biết được rằng chúng tôi ở cùng một tỉnh, chúng tôi chỉ cần lên một chuyến xe bus đường dài, đi hơn một tiếng đồng hồ là sẽ đến nhànhau. Sinh nhật tôi, Đăng gửi tặng một cuốn sách của một tác giả tôi không biết tên, nhưng cậu ấy chắc rằng tôi sẽ thích. Và quả thật, văn phong cuốn sách ấy hợp với tôi. Cảm giác cả hai ở gần nhau hơn khiến tình bạn chúng tôi trở nên đặc biệt hơn trước.Năm lớp mười một, khi trời giao mùa từ hạ sang thu, Đăng hào hứng, bảo sẽ ghé thăm tôi.

Cậu ấy đến thật. Đăng tìm đến nhà tôi theo địa chỉ, nhưng tôi không có nhà nên cậu ấy ngồi chờ ở phòng khách cùng mẹ tôi. Còn tôi trốn biệt ở nhà cô bạn thân nhất, cùng xem một DVD phim vui nhộn cho đến khi trời tối, khi biết rằng chuyến xe bus cuối cùng đã xuất phát. Cậu ấy không thể ở lại.Sau hôm đó, tôi gửi cho Đăng một email ngắn thông báo mình có việc bận ở trường, là chuyện tập thể nên không thể vô trách nhiệm mà vắng mặt. Lời xin lỗi gọn như những đứa bạn vẫn nói với nhau khi cho nhau leo cây. Tôi vờ như không hiểu đó là một buổi hẹn hò. Cậu ấy cũng bảo không sao đâu, bảo lần sau gặp tôi sẽ xử tội sau, cùng một icon cười toe. Như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả. Cậu ấy cũng vờ như đó cũng không phải là một cuộc hẹn.

Dẫu vậy, có những điều đâu phải cứ vờ như không có thì có nghĩa là chúng sẽ không tồn tại. Một khoảng trống bắt đầu từ đó.Con gái tuổi mới lớn thích những anh chàng đẹp trai trên truyền hình, tạp chí. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi thích những anh chàng Hàn Quốc đẹp trao và post ảnh của họ trên blog của mình. Cậu ấy comment phía dưới, bằng một giọng bông đùa họ giống con gái. Tôi nổi giận, không xem chuyện đó là đùa. Cậu ấy bực mình cho rằng tôi đã quá nghiêm trọng vấn đề.

Cãi nhau to tiếng - lần đầu tiên. Giận nhau - lần đầu tiên.

Năm lớp mười hai, bận rộn học hành cuốn chúng tôi đi. Những thứ trước mắt luôn là bài vở, những kì thi, những sự lựa chọn tưởng nhiều nhưng suy đi tính lại cũng chẳng có bao nhiêu. Năm nhất Đại học, cậu ấy đậu, tôi không đủ điểm Nguyện vọng một. Chẳng thiết tha gì nguyện vọng hai, tâm trạng chán nản, tôi vác ba-lô đi du lịch một mình. Tôi ở Đà Lạt nửa tháng, gặm nhấm cái mơ màng dễ chịu của phố núi. Rồi tâm trí bình ổn lại trở vể ôn luyện. Suốt một năm đó tôi không liên lạc với cậu ấy một dòng nào. Rồi hai đứa ít gặp nhau trên mạng hơn. Và cứ thế dần xa nhau.Tôi và Đăng có gặp nhau lần đầu tiên vào mùa xuân năm lớp mười hai. Hôm ấy, bốn đứa trong nhóm bọn tôi quyết định gặp nhau. Một lần khác khi tôi học năm nhất Đại học, cũng vào dịp mùa xuân. Lần nào cũng cười nói như một hội bạn thân lâu ngày gặp nhau.

Mọi thứ tưởng như vẫn vậy, nhưng thật ra đã khác đi nhiều lắm.

Khi cậu ấy năm hai, tôi năm nhất, cũng không nói chuyện vớinhau nhiều trên mạng. Cuộc sống mới, môi trường học mới, mọi thứ tiếp tục quay cuồng. Đã có những lúc, tôi nghĩ mình đã quên cậu ấy thật rồi. Tôi chẳng còn viết về cậu ấy nhiều trong nhật ký như khi còn học cấp ba. Tôi chẳng còn ngồi trước máy tính vào những giờ cố định để chờ cậu ấy xuất hiện. Tôi không còn hay tò mò cậu ấy hiện đang làm gì, có điều gì hay ho trong cuộc sống của cậu ấy hay không. Chỉ khi thi thoảng lắm, cô bạn thân tôi bảo tao có tình cờ gặp Đăng, cậu ấy thế này thế nọ, tôi mới gật gù đáp "vậy à".Nhưng khi một cậu bạn học chung ở trường Đại học tặng tôi một bông hoa hồng ngày Valentine, tôi nhận ra trái tim mình không hề đập khác thường một nhịp nào. Và thật kỳ lạ, lúc ấy người tôi nghĩ đến lại là một người tưởng chừng mình đã quên.

Tôi vẫn còn thích cậu ấy hay vì mọi thứ cứ lửng lơ mãi như vậy nên nó cứ trở thành một câu hỏi đầy ám ảnh? Cậu ấy có còn nghĩ về tôi như lúc trước không? Đôi lúc, những câu hỏi đó muốn được trả lời. Đôi lúc, nó lại lắc đầu liên tục bảo "thôi đi, thôi đi". Đôi lúc, nó nhún vai hỏi lại tôi một câu "Thế biết câu trả lời rồi đằng ấy tính làm gì ?". Liệu câu trả lời có ích gì cho cuộc sống hiện tại, thậm chí là nhữngtháng ngày đã qua? Hay có câu trả lời chỉ để bản thân đủ mạnh mẽ mà bước qua?

Mấy hôm sau cái hôm tôi gặp Đăng ở công viên vào buổi sáng mùa thu ấy, nick Đăng sáng. Mười một giờ đêm, do dự một lúc, tôi cũng cho nick mình sáng.Tôi lướt đọc mấy tin tức, nhưng chẳng có gì thật sự còn lưu lại. Tôi đang đợi cậu ấy bắt chuyện trước. Kỳ lạ là tôi có cảm giác cậu ấy cũng đang chờ đợi một điều tương tự như vậy. Cuối cùng tôi thua.

- Cậu khỏe không ?

- Khỏe. Nãy giờ không để ý thấy cậu đang online. Còn cậu thì sao,khỏe không ?

- Không tốt lắm. Đang stress.

- Sao vậy?

Tôi kể cho cậu ấy nghe về những bài thuyết trình trên lớp, đến điên đầu với những người khôngcó ý định làm bài tập nhóm nghiêm túc, công việc làm thêm đôi lúc vất vả, thi thoảng bị ốm nằm một chỗ lại nhớ nhà.Mọi thứ cứ quay cuồng. Và thêm một cái đuôi không ngừng làm phiền khi ở trên lớp. Lâu rồi chúng tôi không chia sẻ cuộc sống của nhau như thế. Cảm giác lại được thấu hiểu, sẻ chia khiến tôi thấy mình dễ chịu hẳn.

Cậu ấy đáp lại bằng những dòng quan tâm, hài hước hóa một chút, như trước đây. Nhưng vấn đề cuối cùng cậu ấy không đùa.

- Cậu đã nói thẳng với cậu ta những gì cậu nghĩ chưa?

- Chưa. Nhưng tớ đã im lặng, không trả lời tin nhắn, không trả lời điện thoại, không tỏ bất kỳ dấu hiệu nào. Không lẽ cậu ấy không đủ thông minh để hiểu ?

- Có thể cậu ta hiểu. Nhưng đôi khi không được nghe câu trả lời rõ ràng, người ta vẫn cố gắng tự cho mình một hy vọng. Cậu không muốn là kẻ nhẫn tâm nhưng thế này cũng nhẫn tâm theo một kiểu khác.

Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác Đăng nói về người khác mà cứ như đang bộc bạch cho mình. Tôi chợt thấy nhói lòng.
- Chuyện này làm cậu stress lắm à? Tội nghiệp, mỗi khi bị stress cậu hay mất tinh thần, chả muốn làm gì cả mà. Cuối tuần này tớ qua đón cậu đi xem phim nhé ? Cho đầu óc nhẹ bớt. Cậu ở chỗ nào ?

Tôi hơi mỉm cười.

- Thôi, không cần đâu. Cuối tuần mà, tớ không nỡ cướp đi thời gian của cậu dành cho bạn gái được. Cám ơn cậu.

Màn hình im lặng một lúc. Rồi hiện lên một dòng ngắn ngủi.

- Tớ chia tay rồi.

- Sao thế ?

- À, không có gì, chỉ không hợp thôi.

- Các cậu quen nhau cũng lâu mà, phải không? Chuyện gì nghiêm trọng đến mức không thể giải quyết được cùng nhau?

- Bọn tớ hẹn hò được hai tháng thôi. Có lẽ chẳng hiểu nhau đến thế.

Tôi đọc đi đọc lại những dòng đó trên màn hình sáng đến chói cả mắt. Tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy có bạn gái lâu rồi. Nhưng nếu chỉ mới là hai tháng, phải chăng...?

Cuối tuần, Đăng qua đón tôi thật. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi riêng với nhau, mọi hôm toàn đi cả một nhóm. Chúng tôi đi xem phim và ăn kem chocolate đắng.

- Đi xem phim với cậu thích thật.

- Sao?

- Cậu có sở thích xem phim giống tớ. Tớ không cần phải cố ép mình xem một bộ phim mình không thích. Cũng như không phải cảm thấy áy náy vì mình được xem phim mình thích còn người khác lại chán ngán. Tớ cảm thấy thoải mái.

- Ừ, tớ cũng cảm thấy vậy.- Cậu còn nhớ chuyện chúng ta cãi nhau ầm ĩ trên blog không ?

- Chuyện gì nhỉ ? Tớ chẳng nhớ nữa. - Tôi nói dối.

- Quên thật à? Hồi đó cậu giận tớ ghê lắm mà. Thực ra sau hôm cãi nhau, tớ có viết email cho cậu để xin lỗi và vài chuyện nữa,nhưng lại chẳng đủ can đảm gửi đi. Đến giờ vẫn còn giữ.

Tôi không tìm ra được điều gì để nói. Mọi ngôn ngữ đều rối loạn trốn biệt đâu mất hết. Vậy nên tôi chỉ mỉm cười.

Đăng đưa tôi về nhà trọ. Khi tôi gửi trả cậu ấy chiếc mũ bảo hiểm, Đăng nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Cám ơn cậu vì hôm nay. Hóa ra cậu cũng không ghét tớ lắm nhỉ?

Tôi giật mình, nói nhanh.

- Tớ không có ghét cậu.

- Ừ, cứ biết vậy.

Đăng cười rồi đi mất, dường như cậu ấy không tin lời tôi nói. Chỉ còn lại tôi với bóng đêm và mùi hương ngòn ngọt tỏa ra từ cây hoa sữa đầu phố.

Một tuần sau hôm đi chơi, tôi nằm nhà, nghe đi nghe lại bài hát "Tình nhớ" của Trịnh Công Sơn. Buổi chiều cũ kỹ và yên tĩnh.

Tình ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng.

Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang...

Người ngỡ đã xa xưa, nhưng người bỗng lại về.

Tình ngỡ sóng xa đưa, nhưng còn quá bao la...

Và tôi suy nghĩ, thật lâu, thật rõ ràng.

Tôi không gặp cậu ấy khi cậu ấy đến lần đầu tiên không phải vì không thích cậu ấy. Mà bởi vì thích đến nỗi không có đủ tự tin để đến cuộc hẹn. Nhỡ đâu tôi không giống như cậu ấy tưởng tượng? Nhỡ đâu tôi làm cậu ấy thất vọng?

Tôi không liên lạc gì suốt một năm ôn thi, vì mặc cảm.

Tôi vẫn thường online, nhưng ẩn nick, thấy nick cậu ấy sáng rồi lại thôi.

Tôi đã cảm thấy hơi khó thở và có một cái gì đó nghẹn ứ lại ở cổ khi thấy cậu ấy đi cùng một cô bạn khác tại công viên.

Tôi không hề ngờ rằng khi nghe tin Đăng chia tay bạn gái, tim mình đã nhảy lên một nhịp reo vui dù chẳng cố ý.

Thật kỳ lạ, tôi luôn tự tin khi đứng trước người khác. Và cảm thấy bản thân mình chẳng có gì để đắn đo thay đổi. Chỉ duy nhất khi đứng trước cậu ấy thì không.Ngoài Đăng ra, tôi không tìm thấy ở ai cảm giác thoải mái được là bản thân mình khi ở cạnh, có một chút e dè, một chút ngại ngùng nhưng hạnh phúc. Tôi không thể tìm thấy một người như thế. Cũng như không thể có được thứ gì giống những điều từng có trong năm tháng đã qua. Tôi đã luôn trốn tránh, để rồi khiến người đó tưởng rằng tôi ghét họ. Trốn tránh để rồi làm tổn thương người khác và cả chính mình.

Một giọt nước mắt nhẹ rơi nóng hổi. Tôi nhanh chóng lau đi. Những một giọt khác lại rơi. Tôi khóc khi nhận ra sự ngốc nghếch đã để một người quan trọng rời khỏi cuộc đời mình.

Lại một ngày được nghỉ, tôi rời giảng đường, leo lên một chiếc xe bus bất kỳ và để mặc nó đưa mình đến nơi nào nó muốn. Tôi nhìn thấy hàng cây bàng trên đường chạy vụt qua cửa sổ, sắc lá mùa thu đỏ ối tươi tắn, ấm áp và xinh đẹp.

Sài Gòn cũng có những cây bàng.Vậy mà đến bây giờ tôi mới biết.Thích một người thật là nhiều. Vậy mà đến bây giờ tôi mới nhận ra.

Lần đầu tiên tôi quyết định mình không trốn tránh nữa. Tôi viết cho cậu ấy một email thật dài những gì tôi đã ngẫm ra.

"Không để làm gì đâu. Mình chỉ muốn cậu biết vậy thôi. Đọc rồi thì quên đi nhé. Nếu được, mình cũng muốn đọc lại những gì cậu đã viết mà còn chưa gửi, đươc không?".

"Tớ đã chờ cậu, Linh ạ. Hình như là rất lâu".  

Sau Lưng Một Vạt Nắng - FuyuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ