Chap 11
Vườn bạch mai nở rộ, từng nhánh như đính bông tuyết trắng xóa, cánh hoa mỏng manh như dát bạc trong ánh trăng. Gió lay, hoa bay, trong đình, Jaejoong bạch y thanh thoát tao nhã rót đầy chén rượu, vành chén khuất sau viền môi đỏ. Rượu tràn như mang theo ưu tư, nồng đắng vây lấy vị giác chuốc say tâm tư. Y lại uống rượu, y lại ngắm trăng và đêm nay y lại chờ hắn, chờ nhưng mong kẻ đó đừng đến. Vừa hay, thân người cao cao của Yunho đã xuất hiện ngày càng gần. Bước chân dứt khoát, ánh mắt sắc bén trực diện chiếu vào Jaejoong, thật mạnh mẽ, đến độ tạo cho người khác cảm giác, hắn sẵn sàng vì đạt mục đích mà giết chết người quan trọng nhất. Khẽ cười xua đi ý nghĩ kia. Giọng Yunho đã cất vang:
-Ngồi uống một mình ngươi có thể cao hứng thế sao? Bất quá nụ cười kia thật đẹp, dù nó có đa mang thế nào đi nữa, thì nó vẫn thật đẹp!
Jaejoong không đáp, y nhẹ nhàng rót đầy một chén rượu. Nhìn rượu song sánh, khóe môi lại cong lên:
-Mời Thái tử! Ngài bảo hôm nay đến thưởng rượu ngắm hoa mà, nói nãy giờ ngài không sợ “nàng Bạch Mai” tủi hờn mà ảnh hưởng nhan sắc sao, như thế làm sao có thể ngắm được!
-Hahaha, nếu nói vậy “nàng” chắc hẳn nãy giờ đã tiều tụy héo tàn rồi, vì phải khoe sắc trước dung mạo thế này!_Yunho ngồi xuống, tay nâng chén rượu uống một ngụm_rượu này không bằng rượu của ngươi nhỉ?
Khóe môi Jaejoong lại nhếch lên, hôm nay y cười hơi nhiều, có lẽ y say rồi:
-Vậy sao, với ta, rượu nào cũng như nhau thôi, đều nồng, cay, mang hương đặc trưng, uống nhiều sẽ say! Chỉ có thế thôi!_y lại uống thêm một chén_thật sự mùi vị rất khó nuốt, chỉ là cảm giác nó mang lại làm người ta không thể chối từ.
Yunho không nói gì, hắn chỉ rót rượu rồi uống. Một lúc sau, hắn đột nhiên cất tiếng, giọng trầm trầm như mang tâm trạng:
-Jaejoong, ta sẽ gọi ngươi như thế nhé! Đêm nay, chúng ta chơi trò bằng hữu đi, ta không phải Thái tử Jung quốc, ngươi không phải Vương tử Kim quốc, chỉ là hai nam nhân cùng thưởng rượu ngắm hoa! Hay tạm thời quên đi thôi, ngươi thấy sao?
Đôi mắt y đen láy lấp lánh mở thật to nhìn Yunho, rồi khóe mắt cong lên như vành trăng, tiếng cười ngân ngân vang vang:
-Ahaha, Thái tử, à không, Jung Yunho, ngươi đôi khi thật ngốc, nhưng thật đáng yêu!_y đột nhiên nâng tay chống cằm, hơi nghiêng người về phía Yunho, mắt nheo nheo lại, bộ dáng tinh ranh như con hồ ly nhỏ_ngươi đang dụ dỗ ta sao?
-Hahahahaha, hình như chúng ta đang tán tỉnh nhau thì phải?!_Yunho bật cười thật sảng khoái.
-Ahahahaha! Ngươi cũng không phải nhàm chán nhỉ!_Jaejoong cũng sảng khoái cười, cười để át đi tiếng cười như đâm vào tim y.
Cả hai cứ thế chén đầy chén vơi, như tri âm cùng nhau bàn về thế sự, như hai kẻ đã rời xa chốn nhiễu nhương cùng nhau thuộc về một thế giới khác.
-Này, Jung Yunho, ta hỏi ngươi, ngươi bỏ làm Thái tử đi, ta sẽ yêu ngươi, có được không?
Yunho thoáng ngạc nhiên, hắn nhìn Jaejoong đôi mắt to phủ nước đang mơ màng nhìn mình. Mỉm cười, hắn lướt ngón tay khẽ theo đường viền khuôn mặt tuyệt mĩ, dừng lại nơi chiếc cằm thanh tú, ánh mắt mê muội, khàn khàn giọng: