Đoá hoa trà giữa ngày tuyết rơi

1.1K 72 3
                                    

Tháng 11...

Tuyết. Tuyết rơi nhiều. Trắng xoá. Những lớp tuyết dày che đi những vết bánh xe, dấu giày gỗ.

Lạnh. Đúng, lạnh lắm. Cái lạnh của tháng 11 cứ bám víu lấy nơi này, nơi bờ sông nghèo nàn.

Kawaramono.

Người ta gọi họ như vậy. Những kẻ bẩn thỉu, ghê tởm, những kẻ còn hèn kém hơn cả nô lệ trong lâu đài vua chúa hay trong nhà quý tộc.

Nhưng cái lạnh ngoài trời không thể ngăn đôi tay của một người thợ rèn kia. Choibei Kiyomitsu.

Tiếng búa chan chát vang lên đều đặn trong ánh lửa đỏ nhập nhoè, sáng rực, nóng bức giữa tiết trời lạnh lẽo thế này. Những giọt mồ hôi liên tục chảy xuống. Lò rèn nóng như thiêu đốt. Ánh lửa lập loè làm sáng lên màu kim loại trắng bạc.

Một tân kiếm. Sử dụng loại thép này thực sự rất bền nhưng khó rèn thật. Khó. Khó thật. Cái khó với cái nghèo, cái nào khiến ông ta khổ hơn? Nhưng đâu chỉ mình ông khổ, còn vợ, còn con gái nữa, nếu không làm sẽ không có gạo, cả nhà ông ta sẽ chết vì đói.

Haha, thật mỉa mai làm sao, một thợ rèn lại được gọi là hinin. Điên thật. Tâm trí ông ta  đang rối loạn. Nhìn vào thanh kiếm sáng bóng vừa mới hoàn thành, ông mỉm cười. Nụ cười giữa những giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt gầy guộc đỏ ửng.

Ông ta với lấy một tấm vải trắng rồi bọc thanh kiếm. Cầm cái bọc đó ra ngoài.

"Ông rèn nó xong rồi sao?"

Giữa gian nhà lạnh lẽo, người đàn bà gầy gò mặc chiếc áo yukata mỏng manh, rách rưới cất tiếng, dù chỉ mới trạc tuổi 50 nhưng nhìn những vết lấm lem và những nếp nhăn trên gương mặt đó, ai cũng sẽ nghĩ là một người đàn bà ăn xin 70 tuổi.

"Ba ơi, con xem với!"

Cái vẻ háo hức của cô bé mảnh khảnh kia làm ông chột dạ. Con bé gầy quá. Gầy hơn rất nhiều rồi. Nhưng nó vẫn cười. Nó cười vì nó biết nó là con của một hinin.

Càng nghĩ, lòng ông lại càng thắt lại, đau như cắt.

"Đây là Kashuu Kanazawa-ju Fujirawa Kiyomitsu Saku. Nhìn nó đẹp lắm đúng không?"

Ông ta mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng trông thật khổ sở mà méo mó, gượng gạo trên gương mặt lem nhem của ông.

Ông ta đặt Saku xuống.

Saku khẽ lay mình. Mái tóc đen hơi xù của cậu khẽ lấp ló trong màu vải yukata trắng đục. Những vết đất cát vương đầy trên làn da trắng hồng còn đỏ lên vì lạnh. Đôi mắt trong, đỏ như viên hồng ngọc sáng lấp lánh giữa ngày tuyết rơi trắng xoá.

Trong khung cảnh nghèo nàn, lạnh lẽo đó lại có một tạo vật lộng lẫy đến thế.

Màu đỏ ấy, rực rỡ như hoa trà giữa mưa tuyết vậy.

[Touken ranbu] Hoa trà tháng BaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ