Chương 3

669 23 0
                                    

"Tầm thường."

Ninh Thần ở một góc ngấu nghiến mớ đồ ăn, trong lòng thầm buông một câu chán ghét.

"Tôi không xoắn xuýt các người nôn nóng cái gì, còn không phải là đang hưởng ké phúc lợi."

Tâm tình bé nhỏ rụt rè của Ninh Thần bỗng chốc dựng lên một chút đanh đá. Không rõ nguyên do, chỉ thấy trong lòng thật khó chịu với đám người ồn ào kia.

.

.

Sau sự việc của Sở Kiều lần trước, Lâm Mạnh Phàm cảm thấy vô phần phiền phức.

"Kế cũng do tay tôi bày, phá hoại cũng một tay tôi phá. Cậu bảo xem đây là loại đạo lý gì?"

Hắn đương hầm hực với Sở Kiều. Kẻ kia thật sự ngây mặt không biết kẻ trước mắt có phải là bị chứng đa nhân cách. Tự nói lại tự đáp một cách vô vị. Hắn thích hỏi ai thì hắn hỏi mà chẳng nhớ ra rằng chính là hắn vừa thao đám người kia một trận cả kinh.

"Sở Kiều cậu nói xem, là vì lý gì tôi lại như vậy."

Đối với sự việc này, Lâm Mạnh Phàm là muôn phần muốn rõ, không phải vì hắn lo lắng cho thuộc hạ, lại chẳng phải đang lo lắng cho kẻ ti tiện Ninh Thần. Từ khi chưa ý thức, thứ hắn muốn không gì là không có, hắn không cần thiết phải sợ gì, lo lắng cho ai. Lại nói đến có lần bị kẻ thù của cha bắt cóc, hắn chẳng lần rơi lệ la hét. Hắn căn bản cảm thấy ngoài bản thân thì chẳng ai quan trọng với hắn. Cơ bản hễ ai có thể khiến hắn có sự thay đổi thì thẳng một tay mà thao đến chết mới thôi.

"Ninh Thần, kẻ này thật không thể sống, ngày nào còn hắn ta lại đêm ngày trăn trở. Sở Kiều, cậu rõ cần phải làm gì rồi chứ? Chết không bằng sống."

Sau bao ngày chờ đợi suy nghĩ, đến cuối cùng Lâm Mạnh Phàm cho rằng Ninh Thần là một mối họa đối với tồn vong của hắn, vẫn là không nên giữ lại, chỉ thầm mong lời hắn nói lúc kia Ninh Thần một chữ cũng không để tâm. Sở Kiều tỏ ra hiểu ý, lôi đám đàn em có phần không cam tâm mà rời đi.

.

.

"Ninh Thần, chỉ cần cậu còn bên cạnh ta, sẽ chẳng ai ức hiếp được cậu."

Tên Ninh Thần vì câu nói của Lâm Mạnh Phàm mà đã một tuần mất ngủ. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ và em trai, đám người còn lại ngoài khiến hắn không kêu gào khóc thét thì là đau thương nuốt trọn vào trong. Lần đầu có kẻ vì hắn mà đứng ra đổ máu, dịu dàng mà ôm hắn tựa vào lòng nói lời yêu thương, khiến hắn an tâm mà đem bao nhiêu phiền muộn giấu trong tim bao năm mà một lần bộc lộ. Phút giây ấy hắn quên mất Lâm Mạnh Phàm với hắn chỉ là hai con đường xa lạ bất ngờ giao nhau tại một phút giây mà thôi.

"Xin lỗi chuyện lần trước, là do tôi nhất thời lỗ mãn, mong-cậu-thứ-lỗi-cho."

Ninh Thần mơ màng suy nghĩ, chưa kịp tỉnh giấc lại một trận cả kinh. Kẻ kia giọng nói có phần không giấu được nóng nảy, càng nói càng gằn giọng.

"Sở Kiều, anh lại muốn làm gì, mau tránh xa tôi ra."

Ninh Thần chợt nhớ ra cái gì đó khuôn mặt càng thêm một trận kinh hãi. Cặp mắt lập tức trưng ra vẻ đề phòng.

[ĐAM MỸ] TUYẾT TÀN KHAI HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ