Chương 3

433 10 1
                                    

Vài ngày sau, tôi đang len lỏi đi qua căn tin chật cứng người để tìm Sara hoặc Megan hay David. Bọn trẻ quanh tôi đang cười nói, la hét, pha trò, huyên náo cả căn phòng. Tôi cảm thấy lòng mình dịu lại đôi chút.

Lần đầu tiên ngôi trường này có vẻ bình thường, tôi nghĩ bụng. Cả tuần nay tôi có cảm giác mình như con vật được triển lãm ở sở thú. Mọi người ai cũng nhìn cô bé mới đến.

Chợt tôi trông thấy Laura và Meggie. Dường như Meggie là bạn tri kỷ hay cái gì đó của Laura. Tôi chưa hề thấy nó nói chuyện với ai khác ngoài Laura.

Thật cảm động.

Cầm chắc khay đồ ăn của mình trên tay, tôi thản nhiên đi qua bàn chúng đang ngồi.

- Cứ chờ đấy. - Laura nói lầm rầm. - Chờ đến ngày mùng mười ấy.

Hai tay tôi bắt đầu run lên. Lần này thì tôi biết mình không tưởng tượng. Có phải Laura đang đe doạ tôi?

Điều gì sẽ xảy ra vào ngày mùng mười? Tôi biết ngày mùng mười tháng sáu là sinh nhật Pete. Nhưng tôi vẫn chưa biết Pete là ai.

Tôi không biết phải làm gì. Tay tôi run đến mức tôi sợ sẽ đánh rơi khay thức ăn giữa đường mất.

Bỗng nhiên tôi trông thấy ai đó ngồi góc phòng đang vẫy mình. Một cậu bé có mái tóc đen quăn.

Tôi chẳng biết cậu ta. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi phải làm cái gì đó - bất cứ cái gì.

Tôi muốn thoát khỏi Laura và Meggie càng nhanh càng tốt. Thế nên tôi vội vã bước hay ra chỗ cậu ta.

- Chào. - Cậu ta nói. - Bạn muốn ngồi với tớ không?

- Có. - Tôi đáp. Tôi vẫn chưa biết cậu bạn này nhưng có vẻ cậu ta lại biết tôi.

- Tớ đoán là hôm trước tớ đã làm bạn phải hoảng. -Cậu bạn nói. - Tớ xin lỗi về chuyện này. Hình như trang phục đó đã làm giảm tính cách của tớ.

Tôi chăm chăm nhìn cậu ta. Cậu ta nói cái quái gì thế nhỉ?

- Tên tớ là Lucas. - Vừa nói cậu ta vừa cầm cái bánh sandwich lên.

Lucas? Tôi nghĩ thầm. Nghe quen quá nhỉ. Ôi, đúng rồi. Lucas! Các cậu có đầu đầm đìa máu!

- Tớ là Randy. - Tôi giới thiệu lại. - Tớ không nhận ra bạn ngay. Ý tớ là vì mặt bạn không có máu chảy ròng ròng xuống.

Lucas bật cười.

- Bạn sẽ tới xem vở kịch chứ? - Cậu ta hỏi. - Nó sẽ trình diễn vào tuần cuối năm học.

- Chắc chắn rồi. - Tôi đáp. - Vở đó nói về cái gì?

- Một câu chuyện rung rợn của thám tử Sherlock Holmes. - Lucas đáp. - Người đóng vai Sherlock luôn làm rối tung mọi chuyện. Bạn có biết David Slayter không?

- Biết. Cậu ấy học cùng lớp tớ.

- Cậu ta là ngôi sao của vở kịch. - Lucas nói tiếp.

- Nhưng cậu ta rất kinh khủng! Tớ không hiểu sao họ lại chọn cậu ta kia chứ.

Tôi mở giấy gói đồ ăn màu nâu của mình và lấy ra một quả táo. Tôi thường thích ăn món tráng miệng trước.

STINE - Trò chơi trốn tìm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ