Chương 15

4.9K 483 60
                                    

Một năm, đã tròn một năm kể từ khi Đông Hách đi theo Thái hậu, bà biết cậu và Mân Hanh có chút khó xử với nhau, qua lời của Kim Đông Anh lại được thêm mắm thêm muối, khiến cho Thái hậu càng thêm cẩn trọng. Vậy nên mỗi khi Mân Hanh đến bái kiến Thái hậu, Đông Hách thường đứng sau tấm bình phong, nghe hai người nói chuyện. Giọng nói trầm ổn, băng lãnh của y vọng vào tai cậu, trái tim mỗi khi thấy y vừa đau đớn, vừa nhớ thương không sao ngăn lại được. Cậu cũng chỉ ngắm bóng dáng ấy qua lớp giấy mờ đục, một năm qua, y đã cao lên không ít, bờ vai đã trở nên rộng rãi, vững chãi hơn rất nhiều. Một năm không gặp y, cậu chỉ nghe tin về y từ Thái hậu hoặc các cung nữ khác. Nghe nói y đã dẫn hai vạn quân đến biên giới phương Bắc, dẹp được quân phiến loạn, đại thắng trở về khiến cho bè lũ gian thần đều thất kinh, kẻ chạy trốn, kẻ tự sát, triều đình thanh lọc được không biết bao kẻ có âm mưu bán nước cầu vinh. Đông Hách vẫn nhớ hôm ấy, khi cậu đang quét sân thì có mấy cung nữ tíu tít chạy vào, túm tụm lại với nhau hào hứng nói: "Hoàng tử đã về rồi, nghe nói đã thắng trận, nhưng hình như bị thương." Đông Hách dừng tay, lắng nghe câu chuyện của các cung nữ, trong lòng bỗng thấy vừa vui mừng, vừa lo lắng cho y. Ngay sau đó, y được sắc phong làm Thái tử trước sự thuần phục của quan lại triều đình. Khoảng cách giữa y và cậu đã xa, nay lại ngày một rộng lớn.

Bên Thái hậu dạo gần đây bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, vui vẻ, lý do là Thế tử*, con trai của Hoàng Thân vương được gửi vào cung bầu bạn cùng Thái hậu, cũng là để rèn cho Thế tử tính tự lập từ nhỏ. Thế tử có dáng người gầy gầy, nhỏ con, đã sáu tuổi mà người bé như viên kẹo hồ lô ngào đường, nhưng bù lại gương mặt rất xinh xắn, làn da trắng hồng đáng yêu cùng với đôi mắt cười cong cong như mảnh trăng khuyết khiến ai gặp cũng yêu. Mỗi lần Thái hậu không tụng kinh hay tiếp các phi tần là bà lại tìm nó. Chỉ cần Thái hậu gọi: "Nhân Tuấn." là nó lập tức chạy đến nhảy bổ vào lòng bà, đôi mắt cười lại cong lên, bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đông Hách thấy vị Thế tử này rất dễ thương, không phiền phức như nhiều người hay nói, mỗi khi Thái hậu không có ở đó, cậu là người trông nom và chơi cùng Thế tử. 

Cậu để ý Thế tử rất thích chơi thả diều, cũng thường đòi cậu làm cho mình những con diều sặc sỡ để thả trong cung. Hôm nay cũng không là ngoại lệ. Ba, bốn con diều vừa làm vài hôm trước đã bị Thế tử nghịch hỏng, cậu thấy Thế tử ôm con diều hỏng về, mặt mũi lấm lem nước mắt nước mũi thì vừa buồn cười, vừa thương, lại ngồi lọ mọ làm một con diều khác. Nhiều khi cậu nghĩ, giá mà đứa trẻ từng ở trong bụng mình được sinh ra, có phải nó cũng sẽ dễ thương như Thế tử hay không? Nghĩ rồi, cậu lại cười buồn.

"Thế tử, người đừng chạy nữa!"- Đông Hách thở hổn hển chạy theo sau nó, vừa chạy vừa gọi. Thế tử nhỏ con, nhanh nhẹn như một con sóc, chẳng mấy mà đã biến mất trong Ngự hoa viên. Đông Hách nhìn theo chiếc đuôi diều màu tím khuất sau bức tường, vội vàng chạy đến, nhưng Thế tử đã lại biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
Đông Hách đưa tay lên miệng, gọi: "Thế tử, người ra đây đi. Thế tử à..." Đông Hách thở dài một hơi, Thế tử đúng là đáng yêu nhưng quá nghịch ngợm, hôm nào cũng khiến cậu toát mồ hôi như thế này. Đông Hách định quay đi tìm ở nơi khác thì nghe tiếng nói phát ra sau lưng mình: "Ngươi tìm ai?" Trái tim Đông Hách chệch đi một nhịp, chính là giọng nói ấy, giọng nói theo cả vào trong giấc mộng của cậu suốt một năm nay. Cậu run rẩy quay đầu lại. 

[MarkHyuck] [Longfic/ MA] Trường tương tưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ