☆♡ Chương 45 ♡☆

1K 65 8
                                    

Chương 45: Em nên gọi lão công đi là vừa, người cũng là của anh rồi, ngại cái gì nha?

- Tiểu Khải, tiểu Nguyên, tiểu Thiên, tiểu Hoành, mấy đứa xuống ăn sáng.

Bà Vương thực sự chán cái này lắm nha, cứ mỗi lần gọi mấy đứa dậy là bà cứ phải nhìn bọn nó ân ân ái ái, thật chọc bà mà, bà là hủ đấy, mấy cái ân ái này bày trước mặt làm sao bà chịu nổi đây. Khóc thét trong lòng mấy ngàn lần, muốn đổi nhiệm vụ lắm, nhưng lần nào thì hai bà được gọi là cái gì bạn thân đều đùn đẩy trách nhiệm. Bất công, quá bất công rồi. Làm hủ nữ thật khổ quá mà man, hường phấn tự nhiên trước mặt, không ăn không được, ăn nhiều quá dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng hơn, tỉ như tiểu đường, sâu răng, mất máu vân vân và mây mây các kiểu. Ai thấu lòng này đây? Mấy người mấy người đấy, thấy mấy ân ái này có thể kích động mà hò reo, còn bà đây, bà đây này, ứ có được biểu hiện gì, khổ quá!!!!

Thôi chuyện này chắc không ai thấu đâu... Tốt nhất nên dấu trong lòng đi.

Rốt cuộc sau khi bà Vương gọi mấy bạn nhỏ xuống ăn cơm thì chỉ có hai bạn Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra, mặt mày hớn hở, sinh lực rất dồi dào nha. Với kinh nghiệm hủ nữ ngầm mấy chục năm, nhìn cái biểu hiện này của hai thằng con là đủ hiểu ha. Bà chỉ biết lắc đầu cảm thán một câu.

- Tuổi trẻ thật sung sức nha, tinh lực dồi dào. Thôi hai đứa mỗi đứa về phòng mình đi, tí nữa ta sai người mang thức ăn vào, chăm vợ chút đi, chắc hai đứa nhỏ kia mệt lắm rồi.

Nói rồi bà lém lỉnh cười, rồi nhanh chân xuống kể cho hai bà bạn ở dưới nhà... Hủ nữ ở lứa tuổi nào cũng như nhau, chỉ là cách thể hiện của người già sẽ khác người trẻ một chút thôi.

Lắc đầu cười khổ, đúng là không thể qua mắt mẹ rồi, có thế mà cũng nhận ra, bất quá chuyện này cũng tốt, mẹ làm giúp hắn cái vấn đề thông báo cả nhà rồi, đỡ mất công hắn nghĩ cách tuyên bố, hắn đã đánh dấu chủ quyền rằng cậu là của hắn. Hắc hắc, cũng tiện đấy, giờ thì lại ôm vợ ngủ tiếp đây >\\< đời thật đẹp quá.

(Độc giả: Con tác giả quèn đâu?

Tác giả quèn: Con tác giả đang chớt lâm sàn ở dưới gầm giường, mất ngủ nhiều vì hôm qua rình mò đôi trẻ vận động đến gần sáng... khổ thân tui TwT.

Độc giả: Đi không rủ hả? *Trọi dép*

Tác giả quèn: *Ôm đầu* Tui có biết đâu, rủ làm sao được, ai bảo không nói tui trước.

Độc giả: Lần sau rình nhớ rủ đấy!

Tác giả quèn: Để xem sao cái đã. *Lủi lẹ*)

Trời đã trưa, cơm nước đác được đưa đến lần hai, lần đầu đưa đến nhưng rồi chẳng ai ăn, còn chẳng thèm ra lấy. Đến tầm mười giờ rưỡi thì người giúp việc lấy đi, đến giờ là mười một rưỡi mới đem bữa trưa lên, vẫn là không dám làm phiền hai cậu chủ, một phần là vì bà chủ dặn là không nên làm phiền, một phần sợ làm cậu chủ mất hứng nhẹ nhất sẽ mất việc làm, còn nặng thì các nàng không dám nghĩ đến. Vẫn là đưa cơm đặt ngay chiếc bàn ở bên cạnh của phòng, sau đó đi xuống, rất nhẹ nhàng để không làm phiền cậu chủ.

[KaiYuan - XiHong][Full] Trôi Nhi, Mau Qua Đây!!《源儿,快过来!!》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ