Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

49 0 0
                                    

  "Tới rồi."

Hạ Linh Tích dừng xe, quay đầu nhìn Lâm Diệc Thu.
Tuy rằng biết rõ ngày mai hai người sẽ lại được ở bên nhau cả ngày, nhưng nghĩ đến chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nữa thôi phải chia tay nhau, vẫn nhịn không được cảm thấy luyến tiếc nhớ nhung.
"Ân."
Lâm Diệc Thu vẫn duy trì tư thế đối diện Hạ Linh Tích, miệng đáp nhưng thân thể không hề nhúc nhích.
"Tiểu quỷ không nỡ đi sao?"
Đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Lâm Diệc Thu, nét mặt Hạ Linh Tích trở nên thật quyến rũ, ẩn chứa một tình yêu thật nồng đậm.
"Ân. . ."
Bĩu môi thừa nhận, Lâm Diệc Thu đưa tay nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang vỗ về trên mặt mình kia.
"Được rồi, ngoan, ngày mai lại gặp a."
Hạ Linh Tích nói, tay vẫn khẽ vuốt khuôn mặt Lâm Diệc Thu.
"Ân . . . Được rồi. . . Em đi đây a. . ."
Lâm Diệc Thu đáp lời, nhưng vẫn ngồi đó, ngay cả động tác mở cửa cũng không có.
"Ân." Hạ Linh Tích cũng không nhúc nhích.
Thời gian qua thật mau . . . Nháy mắt đã hơn một giờ trôi qua . . .
"Tích. . . Em phải đi thôi a. . ."
"Ân, về ngủ sớm một chút. . ."
Hai người lời nói và hành động hoàn toàn bất đồng vẫn ngồi yên trên ghế.
Lại hơn nửa giờ nữa trôi qua. . .
Lý trí Hạ Linh Tích rốt cục cũng thanh tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ khuya.
Hơn 6h tan sở, ăn tối xong thì hơn bảy giờ, sau đó lái xe đưa Lâm Diệc Thu về nhà, khoảng tám giờ tới trước cửa nhà Lâm Diệc Thu, nhưng lại ngồi trong xe suốt hơn hai tiếng.
"Thu, em nên vào nhà đi."
Ai cũng luyến tiếc đối phương không nỡ chia tay, cho dù trời đang dần về nửa đêm.
Lâm Diệc Thu cũng biết lúc này nên vào nhà, mở cửa xe, chậm rãi nhấc mông ra bên ngoài, nhưng nửa ngày chỉ nhích được không đến vài cm. . .
"Xì. . ."
Hạ Linh Tích nhịn không được bật cười ra tiếng, nhướng người hôn mặt Lâm Diệc Thu, ôm cổ của nàng cười khẽ
"Tiểu quỷ, sao em có thể đáng yêu như vậy, tôi yêu em nhiều lắm a. . ."
"..."
Mặt Lâm Diệc Thu lập tức đỏ ửng lên, khuôn mặt Hạ Linh Tích đang kề sát bên tai nàng, cứ mỗi một câu lại phả nhiệt khí vào trong lỗ tai. Vì không gian trong xe không lớn, nên thân thể Hạ Linh Tích dựa hẳn vào nàng, bộ ngực mềm mại chạm vào bả vai của nàng. . .
"A? Tiểu quỷ, em lại đỏ mặt a . ."
Hoàn toàn không chú ý tới điểm dị thường của tiểu sắc lang họ Lâm, Hạ Linh Tích tươi cười thật sáng lạn, nàng cười đến rung người khiến bộ ngực đang tựa vào bả vai Lâm Diệc Thu cọ sát một chút . . .
"Tích. . ."
Lâm Diệc Thu vòng tay ôm eo Hạ Linh Tích, cố gắng làm cho cả người Hạ Linh Tích ngồi vào trên người mình, sẵn tay đem cánh cửa xe đang mở đóng lại.
"Sao vậy?"
Để mặc Lâm Diệc Thu ôm mình, Hạ Linh Tích dựa vào Lâm Diệc Thu, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê khuôn mặt người nọ.
"..."
Nữ nhân này là yêu tinh chuyển thế hay sao?
Lâm Diệc Thu cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Hạ Linh Tích, cái lưỡi tham nhập đẩy khớp hàm của nàng ra, tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.
"Ân. . ."
Khẽ rên rỉ, Hạ Linh Tích rất nhiệt tình mà đáp lại Lâm Diệc Thu, tay ôm lấy cổ nàng.
Không cam lòng như hiện tại, Lâm Diệc Thu buông tha đôi môi Hạ Linh Tích, không chút do dự cúi đầu hôn từ cằm chậm rãi xuống cổ, mọi chỗ đi qua đều lưu lại dấu vết thực rõ ràng. Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh cũng dời ra phía trước, dần dần cởi bỏ nút áo sơmi, lộ ra cảnh đẹp vô hạn bên trong.
"Thu. . . Không được. . . Đừng hôn nơi đó, ngày mai còn phải đến công ty đó . . ."
Hạ Linh Tích mê man dựa vào một chút lý trí còn lại, thốt ra những câu đứt quãng, tay đang đặt trên vai Lâm Diệc Thu cũng vô lực đẩy người đang tàn sát bừa bãi trên người của mình ra.
Tuy rằng Hạ Linh Tích không dùng sức đẩy mình ra, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn lùi lại một chút, ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn thân thể ẩn giấu bên trong lớp áo sơmi nửa khép nửa mở kia.
"Thu. . ."
Bình thường Hạ Linh Tích luôn như yêu tinh tái thế khiêu khích Lâm Diệc Thu, vào lúc này lại xấu hổ đỏ mặt, lấy tay muốn che ngực mình lại, nhưng bị Lâm Diệc Thu bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Diệc Thu liền cúi đầu hôn lên khe hở giữa bộ ngực.
Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang ôm lấy cổ mình, để lại một dấu hôn nơi bầu ngực, thu bàn tay lại, nhẹ nắm lấy khuôn ngực hoàn mỹ đang ẩn nấp dưới bra kia. . .
"Tích. . . Nó thật lớn, thật tròn, thật đáng yêu. . ."
Khẽ vuốt ve nơi thần bí đó, thanh âm khàn khàn phát ra khiến Hạ Linh Tích mặt vốn đã rất đỏ trở nên càng đỏ hơn.
"Thu. . . Đừng như vậy. . ."
Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hạ Linh Tích cảm thấy thật xấu hổ, cau mày nhắm nửa con mắt, thân mình càng ngày càng nóng lên, biết rõ nếu cứ như vậy nữa sẽ không thể khống chế được, nàng muốn đẩy Lâm Diệc Thu ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí lại cực kỳ khát vọng với động tác vuốt ve kia.
Ngượng ngùng nhất chính là nơi bí ẩn nào đó dường như đã ướt đẫm.
Thở gấp, nhẹ nắm hai bầu ngực mà bắt đầu xoa bóp, khiến Hạ Linh Tích nhịn không được bắt đầu rên rỉ. Chưa đủ cảm giác, tay phải của Lâm Diệc Thu tiếp tục xoa bóp, tay trái luồn ra phía sau lưng, sờ soạng cởi bỏ nút thắt bra, tay phải kéo bra lên ném qua một bên, miệng ngậm lấy hạt đậu đang căng cứng nổi lên đầy khiêu khích. . .
Hạ Linh Tích bỗng nhiên cảm thấy đầu ngực mình chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị động tác của Lâm Diệc Thu kích thích phải bật ra tiếng rên rỉ thật lớn.
"A. . . Đừng. . ."
Cảm giác Lâm Diệc Thu đang ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên của mình, đầu lưỡi vuốt ve lấy nó, Hạ Linh Tích trong lòng thầm oán giận, tay lại không kiểm soát được mà ôm chặt lấy đầu Lâm Diệc Thu đang ở trước ngực mình, khiến nàng gần sát thân thể của mình hơn.
Dường như vẫn chưa đủ, một bàn tay trượt dần xuống đến phía dưới, luồn xuống dưới váy, chạm vào nơi đang ẩm ướt nào đó, Lâm Diệc Thu mỉm cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Tích tóc phủ tán loạn, hai má đỏ bừng, thở gấp, nói
"Tích, thì ra chị mẫn cảm như vậy a."
"Thu. . . Đồ xấu xa!"
Câu nói vô lại kia khiến Hạ Linh Tích nổi giận, nhưng lại không biết làm gì con người đang đùa bỡn thân thể của chính mình kia, chỉ có thể thực yếu đuối mà mắng ra một câu khiến Lâm Diệc Thu nghe xong càng thêm phấn khởi.
Vốn tưởng rằng Lâm Diệc Thu sẽ tiếp tục mấy chuyện xấu xa kia, nhưng đột nhiên nàng lại đứng thẳng người dậy, thu hồi hai bàn tay đang bận rộn kia lại, Hạ Linh Tích nghi hoặc nhìn, đồng thời trong lòng cảm thấy thật mất mát.
"Em. . ."
Nhìn chiếc ghế đang được duỗi thẳng ra, Hạ Linh Tích nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tiểu sắc lang họ Lâm.
Chẳng lẽ thật sự phải ở trong xe như vậy sao?
Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, Lâm Diệc Thu chống tay xuống ghế, nằm lên phía trên Hạ Linh Tích, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của mỹ nhân, lộ ra một nụ cười thật xấu xa.

"Tích. . . Chị thật đáng yêu a."
Hạ Linh Tích cắn môi trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu, quay mặt đi không thèm nhìn cái tên đang mang vẻ mặt đắc ý kia. Bất đắc dĩ cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang lướt khắp cơ thể mình, từ cổ, xuống bờ vai, lướt qua bộ ngực, xuống vùng bụng phẳng lỳ, cuối cùng dừng chân ở nơi bí ẩn nào đó.
Lúc này dáng vẻ Hạ Linh Tích đang bối rối quả thật rất mê người, chiếc váy bó sát người bị kéo lên đến bên hông, lộ ra chiếc quần chíp đáng yêu màu trắng che lấy nơi thần bí, nút áo sơmi đã sớm bị mở toang ra, lộ ra bộ ngực xinh đẹp và vùng bụng phẳng lỳ.
Lâm Diệc Thu cúi người xuống, hơi thở phả lên nơi bí ẩn đó, không do dự chút nào mà hôn lên nơi ấy. . .
"A! Thu, đừng!"
Hạ Linh Tích nháy mắt đã bị kích thích như vậy, thân dưới cong lên chạm vào người Lâm Diệc Thu, nhịn không được lớn tiếng bật ra tiếng kêu thật lớn.
"Tích, chị la lớn quá a, bộ dáng động lòng người như vậy em không muốn để người khác nhìn thấy đâu." (Xấu xa quá >.<)
Ngẩng đầu xoa đôi môi và cằm bị đụng trúng thật là đau, Lâm Diệc Thu lại thốt ra một câu khiến Hạ Linh Tích xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nàng biết rõ cách âm của xe rất tốt, cũng biết cửa kính xe người ở phía ngoài nhìn không thấy được bên trong, nhưng Hạ Linh Tích vẫn nhịn không được lo lắng sẽ bị ai đó nhìn thấy.
Đều là bị tên hỗn đản Lâm Diệc Thu này làm hại, ở trên xe làm chuyện này.
Hạ Linh Tích ở trong lòng thầm mắng cái tên hại mình chật vật không biết bao nhiêu kia, vừa lo lắng, xấu hổ, giận dữ, nhưng cũng vừa cảm thấy kích thích và phấn khởi.
"Tích. . ."
Thấp giọng kêu tên Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu lại lướt lên trên, ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên trên bộ ngực, tay cũng không an phận mà nhẹ xoa phía dưới quần lót, nơi đang ướt đẫm nào đó.
Hạ Linh Tích bị động tác của Lâm Diệc Thu khiến toàn thân càng thêm bủn rủn vô lực, nơi nào đó càng ngày càng ướt đẫm, Lâm Diệc Thu lại di chuyển xuống dưới, ngón tay cũng dần luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vân vê nơi đó.
"Đừng, a. . . A. . ."
Hạ Linh Tích nhắm mắt lại, cau mày, thanh âm mang theo một chút tiếng khóc nức nở, cảm thấy thân thể của mình tràn ngập khoái cảm, sau đó dưới thân đột nhiên lành lạnh, chiếc quần lót che nơi ẩm ướt nào đó đã bị Lâm Diệc Thu cởi ra.
Không chút do dự mà cúi người ngửi mùi hương nơi đó, vân vê, cuối cùng khẽ liếm nơi ấy . . .
Hạ Linh Tích bị kích thích nắm chặt lấy tóc Lâm Diệc Thu, thân mình cong lên . . .
"Ân. . . A. . . Không chịu nổi . . . Thu. . ."
Một tay Hạ Linh Tích che miệng mình lại, nhưng thanh âm nức nở đó vẫn không tránh khỏi thoát ra ngoài . . .
Lưỡi Lâm Diệc Thu tham nhập lấy nơi đó rất nhanh đã khiến nó nóng hừng hực, tay nàng vân vê nơi đó, khẽ ấn vào . . .
"A. . . A. . . Đừng. . . Đừng . . . Đừng mà. . . A. . ."
Hạ Linh Tích bị động tác kịch liệt đó vờn quanh, sau một lúc rốt cục cũng đạt tới đỉnh, thân người cong lên vô lực nằm xuống lại trên ghế, cả người lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Lâm Diệc Thu ôm chặt lấy Hạ Linh Tích đang thất thần vào người, giúp nàng lau mồ hôi trên người, rồi lại bị vùng cổ trắng ngần ấy hấp dẫn mà lại lưu lại đó một vết đỏ như ô mai.
"Đáng ghét, em không được ức hiếp tôi nữa."
Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích liếc Lâm Diệc Thu một cái, bĩu môi nói
"Tôi mệt chết đi được, em nếu ức hiếp tôi nữa thì sau này đừng hòng còn có thể như vậy a."
Ách. . . Vẻ mặt Lâm Diệc Thu nhìn vô cùng quẫn . . .
Sao lại có người uy hiếp người khác bằng cách này chứ.... =)))
Vẻ mặt ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, trong ánh mắt lộ ra một thông điệp thật rõ ràng: ta còn muốn.
Hạ Linh Tích liếc nàng một cái xem thường
"Dù sao cũng không được, Em là tên tiểu sắc lang."
Không đúng, nói nàng là tiểu sắc lang là đang quá đề cao nàng đó, nàng căn bản là đại sắc lang, một con đại sắc lang vẫn thường khoác tấm da dê trên người. Bình thường thì không thấy, không ngờ đụng đến chuyện này thì cả người đều thay đổi, đúng là một con đại sắc lang lừa người mà.
Trông thấy Hạ Linh Tích có vẻ quả thật rất mệt mỏi, Lâm Diệc Thu đành phải méo miệng gật đầu đáp ứng, sau đó giúp Hạ Linh Tích mặc quần áo tử tế vào, khóa cửa xe, ôm nàng vào nhà mình đi ngủ.
Ai, đêm vẫn còn dài, lại có được mỹ nhân trong vòng tay.
Đáng tiếc, mỹ nhân ấy vì phải trải qua những "hoạt động" mãnh liệt trước đó mà ngủ mất rồi . . .
Một đêm thật dài.....
***********************************************
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, Hạ Linh Tích lại nhìn màn hình di động mà ngẩn người.
Thu, em đã giải quyết hết mọi việc rồi đó, chị ở bên kia cũng nhanh đi.
"Cộc cộc cộc."
"Vào đi."
Để điện thoại di động lại trên bàn, Hạ Linh Tích lấy lại tinh thần, mở miệng nói.
"..."
"Ha ha, thì ra Hạ tổng Hạ lão sư của chúng ta cũng có lúc thừ người như vậy a."
Lâm Diệc Thu đóng cửa lại, mỉm cười, dịu dàng nhìn Hạ Linh Tích.
"..."
Mắt Hạ Linh Tích lưng tròng, nhào vào trong lòng Lâm Diệc Thu, ôm chặt nàng
"Tiểu quỷ đáng ghét, về mà không thèm nói với tôi."
"Em chỉ muốn chị ngạc nhiên thôi."
Đưa tay ôm Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu thì thầm bên tai mỹ nhân vì kích động mà run rẩy kia.
Hạ Linh Tích nâng cánh tay đang ôm hông Lâm Diệc Thu lên, ôm cổ của nàng
"Thu, tôi rất nhớ em a."
"Em cũng vậy."
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Linh Tích tràn đầy ôn nhu, Lâm Diệc Thu rốt cục chịu không nổi nỗi nhớ con người trước mắt này, cúi đầu hung hăng hôn môi Hạ Linh Tích.
Nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Diệc Thu, thậm chí khiêu khích lại đầu lưỡi đang đảo quanh vòm miệng của mình, Hạ Linh Tích kịch liệt mà hôn trả Lâm Diệc Thu.
Độ nóng trong văn phòng càng ngày càng cao, Lâm Diệc Thu khắc chế không được mà ôm Hạ Linh Tích lên trên bàn làm việc, môi dời đến gò má nàng, bàn tay luồn vào trong chiếc áo sơmi bên trong áo khoác, vuốt ve làn da trắng mịn bên dưới.
Ôm chặt phần đầu Lâm Diệc Thu đang càn quấy nơi vùng cổ của mình, Hạ Linh Tích thở gấp
"Thu, đừng, về nhà hãy . . . A . . ."
Vùng hạ thân bỗng nhiên bị tập kích, Hạ Linh Tích nhịn không được kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay đang khiêu khích nơi nhạy cảm của mình.
"Công ty . . . A. . . Đừng. . ."
Lâm Diệc Thu không để ý tới sự kháng cự của Hạ Linh Tích, nàng dùng tay khẽ vuốt ve nơi đã rất ẩm ướt đó.
"Reng reng reng. . ." Lại điện thoại đúng lúc :(((((
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, khiến hai người đang đầy lửa nóng giật mình. Hạ Linh Tích vội vàng đẩy người đang tác quái bừa bãi trên người mình ra, hít thở thật sâu nghe điện thoại.
Tức chết, lại là điện thoại, lần sau nhất định trước tiên phải rút điện thoại chết tiệt kia ra mới được.
Bị đẩy ra, Lâm Diệc Thu khóc không ra nước mắt, chỉ biết trừng mắt nhìn điện thoại mà nghĩ thầm.
"Ân, được, tôi sẽ tới ngay."
Hạ Linh Tích nói, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn Hạ Linh Tích cúp điện thoại mà vẫn rất phong tình, Lâm Diệc Thu chưa từ bỏ ý định, lại ôm mỹ nhân muốn tiếp tục chuyện xấu khi nãy.
"Thu, không được, tôi phải qua phòng họp. Hạng mục lần này có thể thành công hay không rất quan trọng, phải qua đó kiểm tra một chút."
Hạ Linh Tích vội vàng ngăn Lâm Diệc Thu lại. (Diệc Thu quả là máu lửa :">)
"Nhưng. . . Em muốn chị mà . ."
Lâm Diệc Thu tựa đầu lên vai Hạ Linh Tích, bĩu môi làm nũng.
"..."
Hạ Linh Tích bất đắc dĩ bắn cho nàng ánh mắt xem thường, tiểu quỷ lần này chắc nhịn nhiều ngày lắm đây, không biết đêm nay mình có bị ...
"Ngoan, họp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm, sau đó về nhà "làm" được không, em muốn như thế nào cũng được."
"Ân?"
Ánh mắt vốn ảm đạm của Lâm Diệc Thu lập tức sáng lên, thực nhanh chóng buông tay ra
"Được."
"..."
Hạ Linh Tích bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi không biết có nên báo cho thư ký là ngày mai mình có thể không đến công ty hay không.
"Lần này hạng mục có thể thành công, thật sự là mọi người vất vả quá rồi."
Hạ Linh Tích đứng ở vị trí chủ tọa nói.
"Yeah. . ."
Toàn bộ mọi người trong phòng ai nấy đều phấn khởi.
Lâm Diệc Thu đứng phía sau Hạ Linh Tích, vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn. Trong lòng thầm tự hào vì mình càng ngày càng có thể giúp đỡ Hạ Linh Tích nhiều hơn.
Khi Hạ Linh Tích tiếp nhận Hạ thị thì Hạ thị khi đó đang đi xuống, nguyên nhân là vì ba ba của Hạ Linh Tích, Hạ Nguyên Sâm khi đó tin không đúng người, bị nhân viên dưới quyền qua mặt, Hạ Nguyên Sâm khi đó ngã bệnh phải qua Pháp trị bệnh, nên Hạ Linh Tích dù mới vừa tốt nghiệp ngành kinh tế học ở đại học X, phải tiếp nhận Hạ thị trong tình trạng rất bất lợi.
Khi mới bắt đầu, Hạ Linh Tích bận đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn, Lâm Diệc Thu mỗi ngày đúng giờ đưa cơm qua cho nàng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Sau này tình hình của công ty dần ổn định, nhờ kinh nghiệm và trí thông minh của mình, tập đoàn Hạ thị trong tay nàng từ đang đổ nát đến ngày càng lớn mạnh.
Qua nhiều năm như vậy, Lâm Diệc Thu vẫn luôn quan sát Hạ Linh Tích từng bước một mà đi tới vị trí hiện tại, Hạ thị lớn mạnh được như ngày hôm nay thì Hạ Linh Tích đã phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết thậm chí cả nước mắt.
Tích, em sẽ mãi luôn ở cạnh chị.
Lâm Diệc Thu ngóng nhìn bóng dáng Hạ Linh Tích, trong lòng thực kiên định hạ quyết tâm.
"Hạ tổng, lần này đã thành công được rồi, vậy thì đêm nay chúng ta cũng không thể không chúc mừng được a?"
Bỗng nhiên trong đám người có người nói.
"Đúng vậy, đúng vậy. . ."
Đám đông càng thêm ồn ào.
"Ha ha. . ."
Hạ Linh Tích cười khẽ
"Không thành vấn đề, đêm nay mọi người cứ hảo hảo ăn mừng đi, chi phí công ty sẽ chi trả."
"Yeah. . ."
"Hạ tổng cũng sẽ đi chứ?"
Lại có người hỏi, đám đông đang hoan hô im lặng nhìn Hạ Linh Tích.
Sao?
Lâm Diệc Thu đang ôn nhu nhìn Hạ Linh Tích, nghe xong câu đó, lại quay đầu lại ngơ ngác nhìn nàng.
Tích, chị đã nói là ăn cơm xong sẽ về nhà, nếu đi ăn mừng với đám người kia thì . . .
Hạ Linh Tích giả như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Diệc Thu, mỉm cười gật gật đầu với đám đông đang im lặng
"Tôi cũng sẽ đi."
"Yeah. . ."
Tiếng hoan hô càng lớn hơn, Lâm Diệc Thu chỉ có thể bắn ánh mắt ai oán như một tức phụ về phía Hạ Linh Tích.
.........................
"Vì sự thành công lần này, cụng ly."
Trong quán rượu lớn nhất khu X, nhân viên Hạ thị ngồi đầy toàn bộ đại sảnh, Hạ Linh Tích đứng lên giơ ly rượu cười nói.
"Cụng ly!"
Tất cả mọi người vui vẻ cụng ly với nhau.
"Thật có lỗi, tôi đi toilet một chút."
Hạ Linh Tích uống vài hớp rượu liền khẽ gật đầu với vài vị giám đốc ngồi cùng bàn, đi vào toilet.
Lâm Diệc Thu nhìn bóng dáng của Hạ Linh Tích, tròng mắt khẽ chuyển động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
"Ngại quá, tôi đi gọi điện thoại một chút, mọi người cứ tiếp tục đi."
Lâm Diệc Thu giả bộ lấy điện thoại cầm tay ra cười cười với chủ quán, sau đó đứng dậy cũng đi vào toilet.
Hì hì, càng nghĩ đến vẻ mặt của tiểu quỷ lại càng muốn cười, bao nhiêu oán niệm nàng đều lộ ra mặt cả.
Hạ Linh Tích nhớ đến biểu tình không vui Lâm Diệc Thu cả đêm mà nhịn không được cười ra tiếng.
"Hạ tổng trông rất vui vẻ nha."
Lâm Diệc Thu bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Hạ Linh Tích, căm giận nói.
"A!"
Hạ Linh Tích bị hoảng sợ, thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn từ trong gương thấy Lâm Diệc Thu đang ôm mình từ phía sau mới thở phào một cái, khẽ tựa vào lòng ngực của nàng
"Em sao lại vào đây?"
"Để nhìn thấy người nào đó đang thật đắc ý a."
Khẽ cắn vành tai Hạ Linh Tích, bàn tay Lâm Diệc Thu tay bất lão nắm lấy vùng ngực no đủ của người nào đó .
"A. . ."
Vành tai và ngực bị tập kích, thân thể Hạ Linh Tích run rẩy bật ra tiếng kêu nhỏ.
Cảm nhận được Hạ Linh Tích run rẩy, bàn tay đang xoa nhẹ bắt đầu tăng thêm lực đạo, Lâm Diệc Thu thì thầm bên tai Hạ Linh Tích
"Tích, chị không giữ lời a."
"A. . . Tôi . . . Tôi nào có . . ."
Bị động tác đột nhiên chuyển biến khiến Hạ Linh Tích thất thần, mỹ nhân nào đó đang bị ức hiếp vẫn cố gắng cãi lý.
"Chị còn . . ."
Bờ môi từ vành tai di chuyển đến vùng cổ trắng ngần của người bên cạnh, tay Lâm Diệc Thu vén sợi tóc đang che nơi đó lên, lưu lại một dấu ô mai nơi đó.
"Trợ lý Lâm của Hạ tổng thật là lợi hại a."
Ngoài cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên truyền đến giọng nữ, Lâm Diệc Thu dừng tay lại, đồng thời cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng mình đang cứng đờ ra.
"Đúng vậy a, vấn đề lần này khó như thế mà trợ lý Lâm chỉ cần một tuần để giải quyết ."
Giọng nữ càng lúc càng gần, Lâm Diệc Thu ôm Hạ Linh Tích vào buồng vệ sinh gần nhất, khóa cửa lại, ngay lúc đó cánh cửa phòng vệ sinh cũng bật mở, hai nữ nhân tiến vào.
Hạ Linh Tích bị Lâm Diệc Thu ôm vào trong ngực, cảm giác thấy bàn tay không an phận kia lại đang lần lên ngực mình, tay còn lại lại dời xuống phía dưới, khiến nàng có chút kinh hoảng mà giãy dụa .
"Tích, chị tốt nhất đừng lộn xộn a, bằng không làm cho họ phát hiện ra chúng ta đang ở trong này làm chuyện xấu như vậy . . . Sẽ . . ."
Lâm Diệc Thu cười xấu xa thì thầm vào tai Hạ Linh Tích, động tác trên tay càng thêm tàn sát bừa bãi.
Hạ Linh Tích trừng mắt nhìn nàng, nhưng chỉ một giây sau lại bị Lâm Diệc Thu cúi đầu hôn môi nàng.
Tiểu sắc lang không phải muốn ở trong này làm việc đó chứ?
Đem Hạ Linh Tích áp lên tường, Lâm Diệc Thu cúi đầu hôn lấy đôi môi gợi cảm của nàng, hai tay gấp gáp cởi nút áo sơmi.

Lâm Diệc Thu sau khi hoàn thành việc cởi hết hàng nút áo, rời đôi môi đang áp trên cánh hoa có chút sưng đỏ của Hạ Linh Tích ra, cúi đầu xuống tìm an ủi từ hai khoản no đủ trước ngực, sau đó đem áo ngực có chút hỗn độn của Hạ Linh Tích đẩy lên trên, cúi đầu ngậm lấy tiểu hồng đậu trước ngực.
"Ân..."
Hạ Linh Tích nhịn không được muốn kêu ra tiếng, nhưng lại ý thức được phía ngoài phòng vệ sinh còn có người khác nên cố gắng nhẫn nhịn.
Cười ha ha một cách hư hỏng, buông tiểu hồng đậu đang đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Linh Tích đang cố gắng ẩn nhẫn, trên mặt Lâm Diệc Thu tươi cười càng tăng lên, thấy trong mắt Hạ Linh Tích có tia phẫn hận, nàng cúi đầu hàm trụ bên tiểu hồng đậu còn lại, thi thoảng lại dùng răng cắn nhẹ, bàn tay kia cũng không an phận mò xuống dưới hai chân Hạ Linh Tích làm trò khiêu khích.
"Lâm Diệc Thu, em cẩn thận đi nếu không tôi chẳng thèm để ý tới em nữa."
Hạ Linh Tích cố gắng đè nén xúc động, hai tay ôm lấy sắc lang đang trên người mình làm bậy, cúi đầu ở bên tai Lâm Diệc Thu cảnh cáo.
Tiểu quỷ đáng chết, như thế nào có thể ở địa phương như vậy khi dễ nàng.
Chính là vì cái gì mà cơ thể mình cũng lại mãnh liệt hưởng ứng?
"Nhưng mà..."
Lâm Diệc Thu vẫn mạnh mẽ mút lấy đỉnh nụ anh đào, làm cho Hạ Linh Tích lại cảm nhận được kích thích dục vọng, ngẩng đầu cùng nàng đối mặt
"Nhưng mà, Tích, chị thật sự quá mức mê người, thật sự không muốn em yêu chị sao?"
"Em..."
Bị câu nói tu nhân kia làm xấu hổ đến mức mặt nóng lên, Hạ Linh Tích há mồm muốn mắng Lâm Diệc Thu, lại bỗng nhiên cảm thấy vẫn vùng trung gian giữa hai chân có một bàn tay đang dò xét đi vào, trêu ghẹo tại động khẩu, lời trách cứ cũng bởi vậy mà đứt quãng, Hạ Linh Tích gắt gao cắn môi dưới mới không làm cho mình thét chói tai.
"Tôi cảm thấy được Hạ tổng cùng Lâm trợ lí thoạt nhìn xứng đôi lắm nha."
Trước bồn rửa tay của WC , nữ nhân viên tranh thủ bà tám với một nữ nhân viên khác.
Hai người không hề biết, trong gian phòng vệ sinh vẫn đóng cửa nãy giờ hai nhân chính trong câu chuyện của mình đang hoạt sắc sinh hương , cùng nhau làm yêu.
"Đúng a, tôi cũng thấy hai người họ quá xứng, hình ảnh hai người đi cùng nhau, thật sự đẹp quá à."
Nữ nhân viên còn lại tranh thủ tô lại son môi cũng không quên đưa ra nhận xét.
Lúc này Hạ Linh Tích gần như hỏng mất rồi, đang nâng tay che miệng lại để không phát ra âm thanh kì lạ. Mà ngón tay thon dài của Lâm Diệc Thu, lại đang ở cái động khẩu bên dưới hoạt động theo quy luật ra vào.
"Thu, không cần nữa đâu, rất kịch liệt..."
Cố gắng áp chế xúc động, vẫn còn giữ chút lý trí, Hạ Linh Tích thấp giọng ở bên tai Lâm Diệc Thu cầu xin.
"Thật sự không cần sao?"
Đang bận rộn hành động, sắc lang rốt cục dừng lại động tác xấu xa của mình, sau đó lại giơ ngón tay còn lại lên, hư hỏng cười cười
"Nhưng mà chị rõ ràng thực hưng phấn, thực cần người ta a."
Hạ Linh Tích mặt vốn đã nóng đến đỏ rực, nay còn bởi vì Lâm Diệc Thu nói ra mấy lời vô sỉ như vậy nên càng thêm đỏ.
"A a, chị hiện tại đẹp quá."
Thấp giọng nói chuyện, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên tách ra hai chân Hạ Linh Tích, xoay tròn xung quanh chân tâm như ma xát, hai tay càng thêm dùng sức đẩy mạnh lên trên.
"Ngô..."
Hạ Linh Tích trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu, tên hỗn đản này, như thế nào có thể khi dễ nàng như vậy?
"Chị xem, bằng chứng đầy đủ, chị rõ ràng thực thích em làm vậy."
Lời nói vô sỉ vừa thốt ra xong, Lâm Diệc Thu còn cầm lấy tay của Hạ Linh Tích làm khiến cho nàng đụng vào bộ vị tư mật đang tràn đầy dịch mật của bản thân, tay phải Lâm Diệc Thu lại càng ra sức làm càn bên trong.
"Hai người cũng rảnh dữ, ở nhà vệ sinh còn nói chuyện tào lao về Hạ tổng cùng Lâm trợ lí."
Lại có thêm người tiến vào, còn mở miệng cười cười với hai người bên trong đang rửa tay.
"Chẳng lẽ cô không thấy là Hạ tổng cùng Lâm trợ lí rất xứng đôi sao?"
"Nhưng cái chính là Hạ tổng cùng Lâm trợ lí đều là nữ a."
"Nữ thì thế nào, tôi thật sự là ship mạnh Hạ tổng cùng Lâm trợ lí nha."
"Được rồi được rồi, tôi cũng ship hai người họ. Mấy người cứ tiếp tục bà tám đi a."
Sau khi nói xong, nữ nhân viên mới đến vào một gian vệ sinh khác, để hai người còn lại tiếp tục bàn chuyện thiên hạ.
"Tích, xem ra chúng ta thực sự được mọi người ủng hộ."
Lâm Diệc Thu khẽ liếm tai Hạ Linh Tích, tay phải càng ngày càng kịch liệt
"Chị hưng phấn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì có người bên ngoài sao?"
"Ngô..."
Bị ngón tay của Lâm Diệc Thu làm cho mơ hồ, Hạ Linh Tích đã hoàn toàn không có khí lực đi so đo với trình độ vô sỉ của Lâm Diệc Thu, kích thích mãnh liệt làm cho nàng không nhịn được muốn hét lên.
"Cô nói coi, Hạ tổng cùng Lâm trợ lí có phải một đôi hay không a."
"Không biết a, thật hy vọng bọn họ là một đôi nha."
"Tôi cảm thấy được là đúng đó. Nói cho cô nghe chơi, lần trước tôi cùng bằng hữu cùng đi tập thể hình, kết quả nhìn thấy Lâm trợ lí cùng Hạ tổng cũng ở đó rèn luyện thân thể nha, Hạ tổng còn thực ôn nhu giúp Lâm trợ lí lau mồ hôi nữa đó."
"Oa Oa, thật vậy chăng? Hạ tổng bình thường luôn trưng ra bộ dạng thanh niên nghiêm túc mà."
"Đương nhiên là thật, hơn nữa tôi còn nhìn đến Lâm trợ lí giống như làm nũng với Hạ tổng, thật đáng yêu nga."
"Oa oa..."
"......"
Lâm Diệc Thu tuy là đang thực hiện hành động lưu manh khi dễ Hạ Linh Tích, cũng nhịn không được ném ra ánh mắt xem thường...
Mấy người mê gái này sao còn không đi ra ngoài a.
"Các cô thật là mê gái nha, để cho Hạ tổng cùng Lâm trợ lí biết, các cô liền rất thảm."
Từ buồng vệ sinh đi ra, nữ nhân viên tiến lại bồn rửa tay cười cười đe dọa.
"Ai nha, Hạ tổng cùng Lâm trợ lí như thế nào có thể biết được."
"Nhưng cũng không thể chắc chắn được..."
"Trừ phi cô cáo mật."
......
Ba nữ nhân viên nói giỡn xong liền ra khỏi phòng vệ sinh, còn trong một gian phòng vệ sinh khác, động tác của Lâm Diệc Thu càng lúc càng nhanh, Hạ Linh Tích rốt cuộc nhịn không được, tiếng rên mê người rốt cục từ miệng tràn ra.
Nghe được âm thanh dâm đãng của chính mình, Hạ Linh Tích vội vàng câm miệng muốn ngăn chận tiếng rên rỉ, nhưng căn bản không thể ngăn lại.
Lâm Diệc Thu cảm giác ngón tay của mình càng lúc càng bị hút chặt, nàng lại thêm một ngón tay nữa đi vào, càng mãnh liệt động tác ra vào bên trong động khẩu, tay kia thì cũng càng thêm dùng sức vuốt ve hai khoản no đủ trước ngực Hạ Linh Tích.
"Ngô... Không cần nữa..."
Mang theo tiếng khóc thấp giọng cầu xin Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cảm giác chính mình sắp ngất xỉu rồi.
"Tích, Tích, Tích..."
Ngón tay càng lúc càng nhanh ra vào động khẩu, mồ hôi Lâm Diệc Thu từ hai má chảy xuống cổ.
"A..."
Trong giây lát cảm nhận được cao trào ập đến, Hạ Linh Tích hung hăng cắn trụ bả vai Lâm Diệc Thu, thân thể nháy mắt căng cứng, chân tâm bởi vì đạt tới cao triều mà rất nhanh co rút lại, một cỗ nhiệt lưu ở động khẩu theo tay của Lâm Diệc Thu bị mang ra...
"......."
Hạ Linh Tích mềm nhũn tựa vào trong lòng Lâm Diệc Thu, tùy ý để Lâm Diệc Thu cầm khăn tay chà lau chính mình.
"Ha ha, Tích, chị hôm nay thật nhanh nha."
Tuy là đang lau dịch mật tại bộ vị tư mật của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu lại không chút thành thật dùng tay trêu ghẹo, Hạ Linh Tích giãy dụa dựa vào tường, hung hăng trừng mắt nhìn người kia đang giễu cợt chính mình.
"Em đi ra ngoài mau."
"Cái gì? Xem ra còn muốn sao."
Bị Hạ Linh Tích trừng mắt , Lâm Diệc Thu cười hì hì ôm sát mỹ nhân đang tức giận, tay càng thêm không thành thật muốn tiến vào động khẩu lần nữa.
"A..."
Bị tập kích bất ngờ đến mức kêu ra tiếng, Hạ Linh Tích vội vàng cầm lấy bàn tay của sắc lang, vẻ mặt khẩn trương như cầu xin tha thứ
"Thu, nghe tôi được không, đại sảnh còn có người, chúng ta không thể đi lâu mà không trở về."
"Oh..."
Nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy được Hạ Linh Tích nói rất có đạo lý, Lâm Diệc Thu quyến luyến không tha thu hồi tay về.
"Vậy... Về nhà tiếp tục chứ?"
"......"
Bị khi dễ đến toàn thân vô lực, mỹ nhân bất đắc dĩ cau mày, rồi lại không thể không gật gật đầu.
"Hehehe..."
"Em đi ra trước đi."
"Vì cái gì?"
"Bây giờ em có đi hay không."
"Được rồi được rồi..."
Bị Hạ Linh Tích đuổi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Diệc Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào gương làm mặt quỷ.
Ai, cái gì cũng làm hết rồi, cái gì cũng sờ hết rồi, làm chi còn muốn đuổi người ta ra à.
********************************************
"Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi."
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.
Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu nhiều năm như vậy, bảo hộ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?
" Em cũng yêu chị."
Cùng là lời nói đó, cùng là ngữ khí đó, nhưng từ miệng Lâm Diệc Thu nói ra, Hạ Linh Tích lại tự trách chính mình tại sao có thể suy nghĩ ngu ngốc như vậy.
Lời nói này, ngữ khí này, cho tới bây giờ, chỉ thuộc về duy nhất một mình mình ~ Hạ Linh Tích.
Thu, tôi về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Ôm sát Lâm Diệc Thu, trong lòng Hạ Linh Tích khẽ khắc sâu từng chữ. Cởi bỏ khúc mắc xong, thần kinh Lâm Diệc Thu nãy giờ đang bị đè ép bỗng chốc thả lòng.
Cảm nhận được Hạ Linh Tích ôm chặt lấy mình, còn có hai khỏa no đủ không kiêng nể gì cọ sát trước ngực mình, suy nghĩ của con sắc lang lại bắt đầu. Hừ hừ, Tích cư nhiên để cho cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục nắm tay. Xem ra phải hảo hảo trừng phạt nàng ta mới được.
Tích, hôm nay, chị đừng hòng ngủ yên.
"Tích..."
Thực không có ý tốt gọi tên Hạ Linh Tích, tay cũng không an phận bắt đầu lần mò lên vùng trước ngực của đối phương.
"A... Em..."
Bị kích thích trắng trợn, trong giây lát bộ vị mẫn cảm của Hạ Linh Tích cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nàng cũng không có ý đẩy tên sắc lang Lâm Diệc Thu ra.
Vốn mang theo ý cười ấm áp nhưng lúc này gương mặt kia lại lộ ra nụ cười hư đốn quen thuộc mỗi khi làm việc xấu. Lâm Diệc Thu làm cho hai chân của Hạ Linh Tích tách ra ngồi ở trên đùi mình, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên hai tiểu đậu đã bắt đầu tỉnh giấc.
"Ân..."
Ôm lấy người đang gặm cắn trước ngực, còn tay người đó thì không thành thật khiêu khích các điểm nhạy cảm trên người mình. Hạ Linh Tích không khắc chế được tiếng kêu của mình, tùy ý để thanh âm khiến người nghe đỏ mặt vang vọng khắp phòng khách.
Ngẩng đầu hôn lên ánh mắt đang mê man trong dục vọng, hôn lên khuôn mặt đang đỏ hồng tràn đầy lửa tình. Lâm Diệc Thu bắt đầu kéo khóa quần của Hạ Linh Tích xuống, tùy tay đem cái quần đáng thương ném lên mặt đất.
Tư thế lúc này thật không tốt, lại bất tiện nữa chứ, vì vậy Lâm Diệc Thu đem Hạ Linh Tích đang ở trạng thái mơ màng đặt lên sô pha. Còn mình thì quỳ trên mặt đất chen giữa vào giữa hai chân đang tách ra của Hạ Linh Tích, đặt hai tay của nàng lên thành ghế sô pha.
Tư thế này thật là mất mặt mà...
Hạ Linh Tích thực sự muốn khép lại hai chân nhưng kẻ xấu xa kia sao có thể cho nàng cơ hội. Vì vậy chỉ có thể dùng hai tay để che ánh mắt mình lại, giống như làm vậy sẽ không thấy được tư thế hiện tại của mình có bao nhiêu kích thích.
"Tích, che như vậy không tốt nha."
Vừa nghiêm mặt vừa buồn cười nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Hạ Linh Tích, tay Lâm Diệc Thu lúc này cũng đã tiến đến vùng đất mang tính chiến lược kia.
Đúng như nàng dự đoán, lúc này vùng đất ấy đang được phủ bằng một lớp sương mỏng như chờ nàng đến khám phá, không một chút nhắc nhở, Lâm Diệc Thu đột nhiên tấn công mạnh mẽ về phía trước...
"A... Thu..."
(Tác giả lược dịch 3000 chữ, thôi nhiều H quá mình cũng ngại lắm, hãy hiểu cho mình cùng tác giả nha :3)
Mấy giờ sau...( Tác giả: Chớ có trách ta... Ta cũng không muốn vậy đâu...)
"Thu, Thu, Thu..."
Hạ Linh Tích thừa nhận không được nữa liền khóc kêu tên con sắc lang kia, cầu xin tha thứ. (Chỉ vài giờ thoi :v)
"Ô ô... Tôi biết mình sai rồi, Thu..."
"Thật sự sao?"
Không có phóng chậm động tác trên tay. Lâm Diệc Thu như trước bảo trì tốc độ cao, thẳng tiến ra vào ngoài trong thông đạo, mỗi lần đi ra lại mang theo một lượng lớn mật dịch, chảy xuống nền đất phía dưới.
"Thật sự, thật sự... A... A..."
"Kia, về sau không được cùng tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục tiếp xúc nữa, cho dù gặp mặt cũng phải bảo trì hai thước khoảng cách, biết chưa Tích."
"Ô ô..."
Bị động tác ra vào cường độ cao kích thích đến mức muốn ngất xỉu. Hạ Linh Tích gắt gao cầm lấy ga trải giường muốn đáp ứng yêu cầu của con sắc lang, lại không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể rất khó khăn lắc đầu khóc kêu.
Nheo mắt lại, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào.
"Tích, chị không đồng ý sao?"
"A... Không..."
Mỹ nhân cảm thấy được chính mình sắp bị giết chết.
"Không đồng ý?"
"A... A... Đồng ý, em muốn như thế nào cũng được... Ưm"
Hạ Linh Tích đứt quãng phun ra từng chữ. Sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Diệc Thu, thân thể cong lên để giảm bớt áp lực, hô lớn.
"Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, a... A.... A..."
Lộ ra vừa nụ cười hư hỏng quen thuộc, Lâm Diệc Thu ôm lấy Hạ Linh Tích đang mê man muốn ngất sau khi đạt tới cao triều, trìu mến giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.
Xem ra ngày mai phải cùng Thương Ngữ Du hảo hảo nói chuyện.
****
"Ngữ Du, là tôi."
Cầm lấy di động đặt ở đầu giường, tìm ra số điện thoại của Thương Ngữ Du. Còn không có đợi người đầu dây bên kia mở miệng, Lâm Diệc Thu đã nói ngay.
"Mình biết."
Khi nhìn thấy số máy gọi đến trên màn hình di động là dãy số quen thuộc, Thương Ngữ Du thực hưng phấn thực vui vẻ. Khi nghe thấy thanh âm của người trong lòng mình thì càng thêm hưng phấn vui vẻ hơn.
"Từ ngày mình biết được số của cậu thì ngày nào cũng ngắm nó hết mà."
Lâm Diệc Thu cảm thấy thực túng quẫn, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Thương Ngữ Du không nghe được thanh âm mình chờ mong bên kia, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở có chút dồn dập. Trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.
Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy cánh tay mình ôm lấy thân thể Hạ Linh Tích. Khuôn mặt dù đang ngủ nhưng như trước khóe miệng vẫn mang theo ý cười, Lâm Diệc Thu cố gắng áp chế áy náy dưới đáy lòng mở miệng.
"Ngữ Du, cậu... Ngày mai có thời gian không?"
"A a, chỉ cần là cậu, nhất định là có."
Ngạch... Lâm Diệc Thu lại quẫn.
Ngữ Du, cậu đối với tôi như vậy, tôi cũng thực cảm động.
Nhưng cảm động, cũng không đại biểu cho tâm động. Người tôi yêu nhất từ trước tới nay chỉ có một người, là Tích.
"Ngày mai tan ca, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Không muốn làm cho Hạ Linh Tích bởi vì chuyện của mình cùng Thương Ngữ Du mà bị bất kì thương tổn nào. Lâm Diệc Thu hạ quyết tâm cùng Thương Ngữ Du nói cho rõ ràng.
"Được."
"Ân, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Buông di động, Thương Ngữ Du cầm lấy đặt tấm ảnh đầu giường, vẻ mặt thâm tình nhìn Lâm Diệc Thu lúc học trung học trong ảnh.
Diệc Thu, cậu rốt cuộc đã muốn cùng với mình ở chung một chỗ, hay là lại muốn khuyên mình buông tay?
Nhưng mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình mà. Mình đây như thế nào có thể buông tay?
****
Ngày hôm sau Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích lại quang minh chính đại lấy lí do có việc nên không tới công ty. Thẳng đến buổi chiều, hai người ngủ say sau một cơn triền miên bất tận mới dần tỉnh dậy.
"Tích, hôm nay em hẹn Thương Ngữ Du ra ngoài ăn cơm."
Không có gì giấu diếm Hạ Linh Tích, nói cho nàng nghe chuyện mình hẹn Thương Ngữ Du ăn cơm. Lâm Diệc Thu ôm lấy người mình yêu nhất, bắt đầu lo lắng phải như thế nào cùng người ngoan cố kia nói rõ ràng.
Từ khi biết mình hiểu lầm Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lúc này không còn bất an hay lo lắng nữa. Nàng cười khẽ cắn cắn cánh tay đang bá đạo ôm lấy mình.
"Kỳ thật Thương Ngữ Du cũng đáng thương, đừng đối xử tàn nhẫn với nàng."
" Nữ nhân ngốc..."
Một cái xoay người đem Hạ Linh Tích áp dưới thân, Lâm Diệc Thu nhìn xuống người đối diện bằng ánh mắt thâm tình.
"Không nói rõ ràng đối với nàng ta mới là tàn nhẫn nhất."
"......"
Lẳng lặng nhìn đôi mắt hiếm khi mang vẻ đứng đắn như hiện tại, Hạ Linh Tích không nói gì thêm, chỉ thở dài ôm kia cổ người phía trên.
Thương Ngữ Du, tôi rất bội phục cô, cho dù bị Diệc Thu lúc còn chưa hiểu chuyện làm thương tổn tàn nhẫn mà vẫn có thể như trước yêu nàng nhiều năm qua.
Nhưng Thu đời này kiếp này, là của tôi.  

NHỮNG TRÍCH ĐOẠN NHỎWhere stories live. Discover now