Sakura đứng bên bờ sông, để từng cơn gió mát lạnh phả vào mặt, ra sức muốn cuốn đi muộn phiền trong lòng, nhưng trái lại lại làm cảm xúc nó dâng trào, thêm vào hình ảnh của những đôi tình nhân hạnh phúc nắm tay đi bên nhau, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân đến thật muốn khóc..
Lúc nó dường như không nhịn được nữa, một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh nó:
- Xin chào?
Chàng trai có ngũ quan xinh đẹp đến gần, chào hỏi nó bằng tiếng Hàn của người bản xứ.
Sakura nhìn người trước mặt, nhíu mày, đẹp trai thế này có vẻ không phải là người xấu, dùng vài từ tiếng Hàn cơ bản mà mình biết đáp lại:
- Chào.
Đáp một tiếng rồi lại thôi, nó không quan tâm lắm tiếp tục ngắm sông Hàn rộng lớn, những cơn sóng lon ton như muộn phiền trong lòng, cứ mất đi rồi lại nổi lên quanh quẩn mãi mà chẳng chịu biến đi.
- Có thể cho tôi làm quen không?
- Xin lỗi, tôi không thể nghe tiếng Hàn.
Người con trai ấy tiếp tục nói bằng thứ tiếng khó hiểu, nó rõ ràng có thể hiểu nhưng lại cố tình đáp một câu bằng tiếng Anh lưu loát.
- À, xin lỗi - Anh có chút ngại ngùng vì lời đáp của nó. - Cô tên gì? - Anh dùng tiếng Anh để nói chuyện tiếp.
- Tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân thiết để anh biết tên tôi.
- Không sao, chúng ta nói chuyện một chút là sẽ thân thôi. - Anh cười, tiếp tục. - Một cô gái xinh đẹp thế này lại làm gì ngoài đây lúc đêm hôm thế?
- Không thấy rằng tôi đang hóng gió và không muốn bị làm phiền sao?
Chàng trai bị bất ngờ bởi sự phũ phàng của cô, một người đẹp trai như anh quả nhiên không làm cô rung động.
- Haha, cô vui tính thật. Thế nào, tôi tên Park Yoonil.
Sakur mệt mỏi xoay người lại đối mặt với anh, một lần kĩ càng quan sát toàn bộ khuông mặt.
Rõ ràng là điều kiện thiên nhiên ở đây quá tốt, ngay cả con trai cũng có làn da đẹp thế này. Đôi mắt màu nâu đó, ánh lên vẻ chân thành khiến nó phải bất ngờ, tại sao người này lại có thể nhìn một người xa lạ bằng ánh mắt này chứ? Mái tóc nhuộm màu xám khói chải chuốt kĩ càng, gió thổi cũng không thể loạn, người này quá chăm chút vẻ ngoài đi.
- Tôi không có hứng thú với anh!
- Cô đến đây du lịch nhỉ? Tôi làm hướng dẫn viên giúp cô nhé?
Anh không quan tâm đến lời cô, tiếp tục vấn đề mình đang theo đuổi, mặt dày đến mức nó nghĩ có đánh cũng không đi.
- Không cần.
Lúc nó xoay người đi, cổ tay như có người nắm lại, đau rát truyền đến khiến nó nhíu mày, mỉa mai:
- Tôi không biết người Hàn lại có văn hóa thế này? Tôi vốn nghĩ họ rất văn minh, đặc biệt là đàn ông, không ngờ anh lại ngoại lệ?
- À xin lỗi, tôi chỉ hơi kích động. - Anh buông ra giơ tay lên nói tiếng xin lỗi.
Chẳng muốn nán lại nơi này thêm nữa, nó dứt khoát bỏ đi, cả người đột nhiên bị giữ lại, nó vừa giãy giụa hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi, các giác quan như bị mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc làm ngưng đọng quên cả phản ứng.
- Bà xã, khuya thế này em không ngủ lại chạy ra đây?
Là giọng của Sasuke.. không lớn nhưng đủ cho chàng trai kia nghe được.
Giọng nói trầm thấp vẫn là đầy uy lực, tiếng Hàn phát âm không chuẩn hắn nói có chút buồn cười. Hai từ "bà xã" thốt ra từ miệng hắn làm nó ảo tưởng một hồi, trong lòng cũng dâng lên hạnh phúc.
- Cô có chồng rồi? Không ngờ cô gái trẻ như cô lại kết hôn sớm như thế.
Anh ta đoán, dựa vào khí chất trên người cùng cách nói chuyện sắc xảo, nó khoảng hai mươi tuổi, nhưng gương mặt lại trẻ hơn nhiều.
- Biết rồi thì tránh đi.
Giọng điệu hắn cứ như người chồng đang ghen, anh ta không đi nhanh một chút có lẽ hắn đã xông lên trước rồi. Bộ dáng đó làm nó đang nép trong lòng hắn bụm miệng cười trộm, quên mất suy nghĩ hắn không thích nó và đáng lẽ tình cảnh này không nên diễn ra.
Chàng trai kia xin lỗi nó rồi bỏ đi mất, lúc đi còn quay đầu lại nhìn, ánh mắt lưu luyến, anh không biết liệu bọn họ có duyên hay không, sau này nếu còn có thể gặp lại?
- Ra đây làm gì?
Đợi anh ta đi nó mới chui khỏi người hắn, đi ra sát bờ sông, lý trí lại lần nữa bị dòng suy nghĩ chiếm cứ.
- Chứ mày ra đây làm gì? Tao cũng vậy thôi.
Hắn tiến lại đứng kế bên nó, rốt cuộc nó ra đây làm gì? Hóng gió vào đêm hôm thế này trong khi thời tiết còn lạnh thế nữa.
Lúc nãy Ino nhắn tin cho hắn vỏn vẹn bốn từ đã làm tâm can hắn sốt ruột như lộn cả lên "Sakura ra ngoài rồi". Hắn lập tức gọi lại cho cô, cô nói rằng tâm trạng nó không tốt, trốn ra sông Hàn rồi, dặn hắn có ra tìm nó thì mặc thêm áo vào, áo khoát nó mang theo vẫn mỏng lắm.
Hắn hỏi thêm tại sao tâm trạng nó không tốt, sao hắn lại không biết, nó tại sao không nói hắn nghe? Ino chỉ đáp lại "mày bận như vậy thì làm sao để ý?" Sakura ngày xưa cái gì cũng nói hắn nghe, giữa họ không có khái niệm hai từ bí mật, vậy mà dường như gần đây, từ khi hắn phát hiện nó bắt đầu để ý hắn, hắn cảm thấy họ ngày càng có khoảng cách, hắn phải làm thế nào mới tốt?
- Ra hóng gió là phải nhận bừa bà xã?
- Tao vừa mới giúp mày đuổi hắn đi, tao tưởng mày phải cảm ơn tao chứ?
Sakura vẫn là ngu lắm, rõ ràng biết hắn chỉ đơn giản là giúp mình vậy mà vẫn để bản thân tưởng tượng ra những viễn cảnh tốt đẹp.
- Mày có thể trực tiếp đánh anh ta cũng được, tại sao phải nói tao là vợ mày! Tao còn chưa già..
Nó cúi đầu nhìn chân mình đang nghịch cát, miệng lầm bầm, trong lòng thêm vào một câu "tại sao lại để tao phải ảo tưởng?"
Hắn im lặng!
Nó im lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Sasusaku] [HOÀN] Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Nhau Được Chưa?
Fiksi PenggemarĐây không phải là truyện của mình. Mình đọc thấy hay nên viết lại và chuyển ver. Nói về cặp Sasusaku là chính Tên truyện: Bạn thân 17 năm, giờ yêu nhau được chưa? Tác giả: Băng Kì Lâm Thể loại: Truyện dài Tình trạng: Hoàn Bản chỉnh sữa: https://tinh...