Chương 28: Chia tay vốn không dễ dàng

553 47 1
                                    


Cái nóng của mùa hè bắt đầu phảng phất qua đây, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi, không khí nóng hầm hập như cái lò nung.
Lễ tổng kết được diễn ra dưới mái che giăng giữa sân trường, mặc dù vậy cũng không giảm đi được cái nóng của mùa hè. Phía trên sân khấu là hình ảnh thầy hiệu trưởng đang phát biểu với vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Thầy đã có tuổi, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng ánh mắt thầy nhìn những cô cậu học trò phía dưới, vẫn là như thế hiền dịu, chân thành. Những đứa học trò một tay thầy dẫn dắt, có người sắp sửa bước ra khỏi cổng trường này, có người sẽ chuyển đi học ở cơ sở mới. Mỗi người đều sắp phải bắt đầu một vận mệnh mới cho mình, không có thứ gì là mãi mãi ở lại!
- Ahh.. Nóng quá! - Sakura phe phẩy cây quạt.
- Chịu chút đi, năm nào chả vậy. - Sasuke cầm lấy quạy, quạt giúp nó.
- Buồn ngủ nữa chứ.. - Nó vươn vai.
- Tao nghe mấy lời này của thầy tới tám lần rồi ấy. - Tenten vừa cười vừa nói.
- Thi sang trường khác, lúc đó nghe người khác nói cho mới mẻ xíu.
- Hờ.. Dễ nghe ha. - Tenten bĩu môi. - Thế mày định thi trường nào? Không học tiếp ở đây sao?
- Chắc thi thử trường nào cao một chút, thay đổi chút không khí. - Nó cười. - Dù sao chắc cũng không học đại học đâu, nên cứ thử một lần thế thôi.
- Không học đại học? - Hinata ngạc nhên.
- Ừ. Tập đoàn của gia đình mình không thể bỏ hoang được. - Nó đùa.
- Ơ.. Thế anh hai của mày làm gì? Nào để em gái tự gánh vác thế?
- Ổng biệt tăm gần mười mấy năm bên nước ngoài rồi. Tính mai danh ẩn tích luôn hay gì ấy. Kệ đi. - Nó khịt mũi.
- Tới lúc thì anh ấy sẽ về thôi. - Hắn véo mũi nó.
- Thì đó, tập đoàn sẽ là của anh ấy, mày có thể làm những gì mày thích mà? - Naruto cũng xen vào.
- Biết là vậy, nhưng chống đỡ một tập đoàn không phải chuyện đơn giản biết không?
- Anh ấy cũng giống ba Kizashi thôi, không làm được thì Haruno cũng không tồn tại đến giờ. - Hắn giải thích.
- Thôi lúc ấy rồi tính, hoặc tao sẽ học kinh doanh. Sau này cũng có thể giúp cả mày nữa. - Nó nhìn hắn nhe răng.
- Sau này ở nhà ngoan ngoãn, để tao cưng chiều mày là đủ rồi. - Hắn xoa đầu nó.
- Cả thế giới đều biết hai đứa mày yêu nhau rồi. Có nhìn thấy những người độc thân này rất đáng thương không?! - Triết Nhã xanh mặt.
- Không nói nữa, thế bọn bây tính thế nào?
- Từ từ tính, chắc lại đi theo mày nữa quá. - Hinata cười.
- Để xem có theo kịp không. - Nó xem thường.
- Nghi ngờ khả năng của tao? - Hinata nhướng mày.
- Đùa thôi. Có không kịp thì tao sẽ dừng lại đợi.
- Ê khoan. Sáng giờ Ino đâu? - Tenten nhìn quanh.
- Ừ nhỉ?! Đâu mất rồi. - Nó dáo dác.
Lễ bắt đầu được nửa tiếng rồi, vẫn không thấy Ino đâu, cả Sai cũng mất tăm.
- Có khi nào?.. - Tentem đoán.
Sakura nhíu mày, ánh mắt của cô.. không lẽ..?
- Không thể nào! Không thể! Hôm qua còn nhắn tin với tao suốt đêm mà. - Nó chặn ngay câu nói tiếp theo của cô.
- Gì? Suốt đêm? Tao bảo mày ngủ sớm rồi mà... - Hắn gần như muốn bật dậy.
- Bình tĩnh. Không phải vậy. - Giờ mới biết mình lỡ lời.
- Gọi cho Ino thử đi. - Naruto đề nghị.
Nhìn dãy số chạy dài trên màn hình, lòng họ cũng sốt như cái nắng hè gay gắt. Làm sao có thể đi mà không nói một lời nào chứ, không một lời tạm biệt, cũng chẳng thèm nhắn nhủ lại gì cả.
Một lần lại một lần điện thoại nháy sáng, cô gái vẫn một mực đưa mắt ra ngoài cửa kính, dòng cảnh vật ngược xuôi ngoài kia, vừa nhanh vừa lẫn lộn như cảm xúc trong lòng cô vậy.
- Không bắt máy?
- Không!
- Quyết tâm như vậy?
- Không phải quyết tâm, mà là chỉ cần tao bắt máy nghe thấy tiếng bọn nó, tao sẽ không đủ nhẫn tâm và dũng khí để bước đi nữa.
Người con gái quay lại, gương mặt đẹp như được điêu khắc mà ra, không còn quầng thâm mắt, môi đỏ đầy sức sống, so với Ino hôm xuất hiện ở phòng ăn, hôm nay thật sự đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc đôi môi đó không còn cười tươi như ngày đó, ánh mắt cũng chẳng còn sự hưng phấn, cả khuôn mặt chỉ cần miểu ta bằng một chữ buồn. Bi ai đến lạ thường.
- Ổn không?
Sai ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy xót xa, vốn cuộc chia tay này có thể dễ dàng trôi qua vậy mà cô ngốc này lại chọn cách một mình chịu đựng.
- Không sao. Cũng quen rồi. - Ino cảm thấy mình phải an ủi ngược lại anh.
- Mệt mỏi thì đừng gắng gượng nữa. - Sai xích lại, ôm lấy vai cô.
- Được mà. - Ino mỉm cười, đẩy anh ra.
Sai nhìn cô chỉ biết im lặng thở dài, anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi để cô tâm sự, nơi cô có thể thoải mái gỡ xuống chiếc mặt nạ kiên cường, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn cứ mạnh mẽ như vậy.
Mày kiếm nhíu chặt, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại còn một đống, đôi mắt xanh biển sâu thẳm, ánh mắt ghim chặt trên khuông mặt người con gái, đến cả anh cũng cảm thấy đau lòng thay cô.
Sân bay
- Ngồi đây đi, tao đi làm thủ tục. - Sai đặt vali ngay ngắn bên cạnh cô.
- Ừ.
Xung quanh vị trí cô ngồi là những người mang các bậc cảm xúc khác nhau.
Có người đang buồn bã tạm biệt người thân của mình, họ khóc rất nhiều. Ino nhìn, ước gì mình cũng có thể thoải mái như họ.
Có người ra khỏi cửa quan, tìm kiếm bóng hình người thân, một cái liền nhào tới ôm chặt, trên mặt treo lấy nụ cười rất tươi.
Nhìn lại mình, một thân một mình ngồi ở đây, hoàn toàn lạc lõng đối với dòng người ngoài kia.
Biệt ly, đâu phải đơn giản, chỉ có trải qua thì mới biết được, có bao nhiêu khó khăn..
Những ngày trước khi xem phim hay đọc truyện, tới những cảnh chia tay đầy nước mắt, cô đã từng bĩu môi khinh bỉ mà nói một câu "có gì to tát mà phải khóc thành thế này chứ".
Bây giờ cô mới thấu, cảm thấy họ còn thoải mái hơn cô, ít ra họ còn có thể khóc, có gia đình bên cạnh.
Chuông điện thoại vang lên kéo cô về với thực tại, dòng chữ "Trán vồ" chạy trên màn hình không ngừng nhấp nháy, như đang thúc đẩy cô mau bắt máy.
Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cầm lên nắm chặt rồi lại nhẹ nhàng thả ra, rốt cuộc cũng không bắt máy.
- Không bắt máy! Làm sao giờ? - Sakura sốt ruột cắn răng.

[Sasusaku] [HOÀN] Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Nhau Được Chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ