Chương 35: Anh trai?

455 45 4
                                    


Tại Hàn Quốc, 5 năm sau..

Cô gái có mái tóc nhuộm màu xám khói đứng bên cạnh sông Hàn, ánh mắt nhìn về phía xa đầy tâm sự.
5 năm rồi, cô lại lần nữa quay lại nơi này.

Nơi đầu tiên cô ngỏ lời với một chàng trai, nơi đầu tiên trái tim cô xác định được đích đến..
Sông Hàn.. vẫn vậy, gió vẫn như vậy mát lạnh, sóng vẫn thế lăng tăng trôi nổi.
Chỉ có con người là thay đổi..

Sakura năm nay quay trở lại nơi này, mang theo ngoại hình hoàn toàn khác, cá tính hoàn toàn khác.

Cô nhuộm cho mái tóc mình một màu xám lạnh lùng, khuôn mặt trải qua ba năm lăn lộn đã sớm trở lên lãnh huyết vô tình. Đôi mắt lục bảo linh động thay bằng đôi mắt lãnh đạm như nước, chẳng thể nhìn ra một cảm xúc nào dù là nhỏ bé.
Nhưng ngay lúc này đây, trở về nơi này, cảm xúc cô lại dâng trào, như là đang trở về ngày đầu tiên ấy.
Từng dòng kí ức dạo qua trong đầu cô, từ chàng trai lạ mặt kia xuất hiện, lúc Sasuke gọi cô là bà xã, cho đến khi cô không nhịn được mà nói hết tình cảm của mình..
Cô thả lòng theo cơn gió mát, giống như lần đầu tiên, khi giọt nước mắt cô sắp tràn mi, lại có giọng một chàng trai vang lên.

- Cô gái..

Sakura quay mặt qua, ánh mắt dừng trên người chàng trai lạ mặt.
- Đúng là cô rồi. - Chàng trai mừng rỡ.
Cô nhíu mày khó hiểu? Họ quen nhau sao?
- Anh là...
- Không nhớ tôi sao? Bảy năm trước? - Chàng trai chậm rãi nhắc lại.

Sakura chú tâm suy nghĩ hồi lâu, bảy năm trước.. đột nhiên một tia sáng lóe lên, là chàng trai cô từng nói là mất lịch sự?

- Anh là.. Park.. gì ấy nhỉ?! - Cô vẫn không nghĩ ra được tên.
- Park Yoonil.
- Đúng rồi. Là anh?
- Cuối cùng cô cũng nhớ ra, thế nào? Ông xã cô đâu rồi?

Yoonil cười nhẹ nhàng, anh sớm đã không còn thích cô nữa, từ khi nhìn thấy ánh mắt đầy cưng chiều của hắn dành cho cô..
- Anh ấy.. đi công tác rồi. - Cô bịa đại một lý do.
- À, thế cô đến đây một mình sao?
- Như anh thấy. - Cô nhún vai.
- Chúng ta, cũng có thể xem là có duyên đi?
Anh đứng lên ngang hàng cùng cô nhìn về phía những ngọn sóng.
- Ý anh là? - Cô nhướng mày.
- Bảy năm trước chúng ta gặp nhau ở đây, bảy năm sau lại gặp lại ở đây lần nữa. Thế không phải là có duyên sao?
- Cũng có thể.. - Cô à lên một tiếng.
- Vậy.. chúng ta đã có duyên thì tôi có thể biết tên cô chứ?
- Tôi tên... Haruno Sakura.
- Haruno... Sa...kura.
Anh chàng gọi tên cô bằng phát âm không rõ, điều này khiến cô đột nhiên phì cười, anh nhìn thấy cũng cười theo, thất lễ nói một câu.

- Haha.. thật xin lỗi, tôi không thể đọc được tiếng Nhật.
- Không sao mà. - Cô cười.
- Thế nào nhỉ? Lần thứ hai cô đến đây rồi đúng không? Có cần tôi làm hướng dẫn viên nữa không?
Sakura cười, câu thoại vẫn như ngày hôm đó, chẳng khác gì..
- Không cần, cảm ơn anh. Tôi đến, cùng một người nữa.
- Vậy sao? - Anh ngạc nhiên.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, vừa vặn một người từ đâu đi tới, thân mật đặt tay lên vai cô, hành động này khiến anh ngạc nhiên.
- Người này?
Không phải cô đã có chồng rồi sao?

Người này đâu phải chàng trai đó, tại sao lại thân mật khoát vai cô như thế?
- Anh ấy không phải ông xã tôi đâu. - Cô giải thích.
- Nhưng.. hai người.. - Yoonil vẫn còn bất ngờ lắp bắp.
- Anh muốn nói tại sao chúng ta lại khoát vai thân mật như vậy? - Cô đoán được.
Park Yoonil gật đầu.
- Người này là.. anh trai của tôi.
Đồng tử Park Yoonil trợn to, hai người này anh em?
Ông trời quả thật bất công mà, hai người đều hoàn hảo như thế, có phải quá ưu ái họ rồi không?
- Không có việc gì thì tôi đưa em gái mình đi trước.
Người Sakura gọi là anh trai xoay người kéo cô đi theo chẳng để lại thêm một lời dư thừa nào. Cô chỉ kịp nghe người phía sau nói một câu:
- Có duyên gặp lại.

[Sasusaku] [HOÀN] Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Nhau Được Chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ