Chương 3

1.1K 35 0
                                    

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh vừa đụng vào, bên trong bảo vật đã xuất hiện hình ảnh hắn và Đỗ Mạn Thanh đang đứng cạnh nhau, than lên sợ hãi, món bảo vật bên người của mẫu hậu thật là bất phàm!

Đỗ Mạn Thanh rất hài lòng với bức ảnh, giờ trong điện thoại có tấm ảnh nàng và Mộ Dung Khuê chụp chung nhưng không có ánh sáng hiện lên nên rất thất vọng.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh suy tư liền hỏi:"Mẫu hậu, chắc là bảo vật này có vấn đề?"

Đỗ Mạn Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Khuê, suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi đi ra ngoài!"

Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội vội vàng vàng lui ra.

Đỗ Mạn Thanh hạ giọng, đứng trước gương tự chụp ảnh, tách tách mấy tiếng mà cô vẫn đứng tại chỗ, tâm trạng có chút nặng nề, như vậy, chắc là không thể trở về nữa rồi!

Cô cúi đầu kiểm tra phát hiện pin trong điện thoại cũng không còn nhiều, không muốn dùng hết pin, chỉ vuốt ve một chút, thở dài tắt điện thoại.

Không quay về được, cũng có chỉ còn cách đối mặt với sự thật mà cố gắng sống sót. Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, bản thân đột nhiên rơi xuống bị nhận lầm là Hiền Đức thái hậu hạ phàm, vậy thì bây giờ đành chấp nhận làm thái hậu, cố sống cho tốt.

Nói thật là, hoàn cảnh và thân phận của cô khi xuyên qua thật sự là quá tốt đẹp. Thân phận thần nữ và thái hậu, còn không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Còn nữa, bản thân còn có tri thức hiện đại, không cần sợ bị người ta coi là yêu nghiệt, đương nhiên sẽ cho là tài năng của thần nữ.

Năng lực thích ứng của Đỗ Mạn Thanh mạnh mẽ hơn người, rất nhanh đã suy nghĩ xong, quyết tâm ở lại hoàng cung này. Nàng đưa tay nhấn vào một nơi nào đó trên bình phong, nhìn bình phong mở ra che khuất cái gương, trở về như ban đầu, lúc này mới ngồi vào trên giường, cẩn thận quan sát Mộ Dung Khuê rồi khen ngợi: Rất tốt, con trai hoàng đế của ta rất có cá tính, đẹp trai vô cùng!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhanh hỏi: "Mẫu hậu nhìn nhi tử như vậy, trên người con có gì không ổn sao?"

Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê tự xưng nhi tử, thiếu chút nữa thì chết sặc, nhanh chóng che miệng ho nhẹ, muốn nói gì đó, kết quả lại thốt ra: "Hoàng nhi, đến đây ngồi đi!" Phải nhập vai thôi!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên thể hiện tình thân gọi hắn là hoàng nhi, trong lòng ấm áp, vội vàng tiến đến vài bước, ngồi ở mép giường mới nói: "Mẫu hậu mệt sao?"

Đỗ Man Thanh gật đầu nói: "Ừ, mệt và đói nữa!"

"Này!" Mộ Dung Khuê giật mình, rất nhanh phản ứng kịp, đúng rồi, mẫu hậu hạ phàm, chắc là cũng sẽ ăn uống như người phàm, nếu không cũng chỉ có thể hưởng dụng hương khói.

Chương ngự y và một đám cung nữ hầu ở bên cạnh, nghe Đỗ Mạn Thanh kêu đói bụng, vui mừng đứng lên, cảm giác Đỗ Mạn Thanh đã có nhân khí, tiếp nhận khí hậu khác nhau ở từng nơi, xâm nhập thế gian.

MANH HẬU - CỐNG TRÀNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ