Rèm trướng được nhấc lên, ánh nắng sáng rỡ cùng mùi thịt nướng bên ngoài tràn vào, Thanh Thanh nhướng mày trở mình rồi mơ màng mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh hẳn. Gió buổi sớm mang theo hương vị tươi mát luồn vào, nhất thời xua tan không khí đượm mùi thuốc trong trướng.
Sở Kiều vẫn không ngẩng đầu lên, một tay đỡ trán, tay còn lại kẹp một con cờ bằng mã não đen đặt xuống bàn cờ bạch ngọc kêu cái *cạch*, âm thanh đơn điệu ẩn chứa chút phiền muộn. Nàng như vẫn đang chìm đắm trong ván cờ chằng chịt đường lối, mỗi nước đều chần chừ rất lâu mới hạ cờ.
"Tiểu thư, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong." Đa Cát đứng ngoài cửa, thấp giọng báo.
Mi tâm Sở Kiều chau lại thành hình chữ xuyên (川), tiếng Đa Cát văng vẳng trong lều nhưng nàng vẫn chậm chạp không có phản ứng. Trong lúc Đa Cát còn đang cho rằng nàng không nghe định lặp lại một lần nữa thì nàng lại đột nhiên đẩy bàn cờ sang một bên, quay đầu lại trầm giọng nói: "Nói với mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ lên đường cả ngày lẫn đêm."
Hôm qua bọn họ đã rời khỏi thành Học Phủ, bây giờ đang trên đường đến Đường Kinh.
Nửa tháng trước, con trai độc nhất của đại Nho gia Thẩm Mặc Bạch là Thẩm Tuấn đột nhiên viếng thăm, điểm danh nói muốn gặp Sở Hồi.
Sở Lâm là tên Đa Cát dùng khi đi lại trên phía Đông đại lục, tên chữ là Sở Hồi, Hồi trong Hồi Sơn. Thẩm Tuấn muốn gặp Đa Cát cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, dù sao thì một năm nay sự thông thái của Đa Cát đã sớm lan xa khắp thành Học Phủ, nhưng chuyện phát sinh sau đó mới khiến Sở Kiều trở nên cảnh giác.
Theo lời Đa Cát thì Thẩm Tuấn vô cùng coi trọng cuốn 'Đạo Tế Thế' mà cậu đang biên soạn gần đây, thậm chí vừa đọc xong liền viết thư cho phụ thân ngay trong đêm, khiến Thẩm Mặc Bạch lúc ấy đang nhậm chức ở Mi Sơn lập tức quay trở về thành Học Phủ, còn kiên quyết lưu Đa Cát ở lại trong phủ liên tiếp ba ngày, ý ẩn trong lời như muốn chiêu nạp cậu.
Mọi chuyện vốn cũng chẳng có gì đáng nói, một học giả yêu thích hậu bối tài hoa muốn nâng đỡ là chuyện thường thấy. Nhưng nửa tháng sau, khi Thẩm Mặc Bạch đột ngột dẫn Đa Cát yết kiến một người thì Sở Kiều mới cảm nhận được nguy cơ.
Người nọ tuổi còn trẻ, khí độ ung dung, thân phận thần bí, ngay cả đại học giả như Thẩm Mặc Bạch cũng phải hết sức cung kính hữu lễ. Ngoài ra, theo hình dáng mà Đa Cát mô tả lại, Sở Kiều mơ hồ nhớ đến một người nàng chỉ gặp qua một lần. Hồi tưởng lại những lời đồn đại nghe được gần đây, Sở Kiều càng có linh cảm bất an khác thường. Ba ngày sau, nàng quyết định trở về phương Bắc, tìm gặp Lý Sách một lần để chứng thực lo lắng trong lòng.
Đoàn người đi hai ngày thì đến được Tú Lĩnh, đường núi uốn lượn, một bên là bờ suối cỏ non mọc dày, một bên là rừng thông bạt ngàn, nếu không phải đang mang tâm trạng thấp thỏm thì nơi này đúng là một nơi an dưỡng tốt.
Nhưng đến đêm ngày thứ ba thì hành trình của bọn Sở Kiều lại bị gián đoạn bởi một trận mưa lớn.
Đường núi trắc trở, mặt đất bị nước biến thành bùn nhão càng thêm khó đi. Đoàn người khó khăn lắm mới đến được bờ sông thì lại phát hiện mưa lũ đã cuốn trôi chiếc cầu dây duy nhất nối hai bờ sông. Trước mặt còn có một đội ngũ cũng muốn qua sông đang gấp rút sửa cầu, nhưng nhân số chỉ có hơn ba mươi người nên tiến độ vô cùng chậm chạp.
Trước mắt chỉ có hai con đường, một là quay lại đi đường vòng xuyên qua Hoài Tống để đến Biện Đường, nhưng như vậy sẽ khiến lộ trình kéo dài thêm mười ngày so với dự kiến. Hai là chờ cầu sửa xong rồi qua sông.
Sở Kiều cho nhóm hộ vệ thuê để đánh xe mỗi người thêm mười lượng bạc, khiến bọn họ lập tức hăng hái gia nhập đội ngũ đang sửa chữa cầu kia.
Một chốc sau, Đa Cát đến cạnh xe ngựa của nàng báo: "Tiểu thư, đối phương phái người đến cảm ơn chúng ta."
Sở Kiều thấy đối phương cũng không có ý bắt chuyện dông dài thì cũng thấy thoải mái, nhẹ gật đầu nói: "Em quay lại nói với bọn họ, là người đi cùng một đường, đều muốn qua sông cả, không cần cảm ơn."
Trời nhanh chóng sập tối, phía chân trời văng vẳng tiếng sấm, không khí oi bức dị thường. Sở Kiều nhẹ vén rèm cửa xe ngựa lên, nhìn thấy bầu trời phía tây đen kịt, e không lâu nữa sẽ lại có một trận mưa to.
Mai Hương chỉ huy hạ nhân nấu cháo thịt, Sở Kiều thấy đội ngũ bên kia đều tập trung sửa cầu, chỉ có cỗ xe ngựa được buộc dưới gốc thông già là không hề có động tĩnh. Cỗ xe được bao phủ trong ánh sáng đỏ au của hoàng hôn, gió nhẹ thổi khiến rèm xe thi thoảng bị lật lên, để lộ mũi giày gấm trắng thêu chỉ vàng, loại giày mà chỉ có người đại phú đại quý mới có thể sử dụng.
Mai Hương kêu gọi nhóm hộ vệ nhà mình về ăn cháo. Sở Kiều cũng dặn nàng đưa phần cháo còn dư cho người phía đối diện. Không ngờ sau lúc trở lại, Mai Hương còn cầm theo một bao giấy dầu lớn, mở ra thì thấy bên trong là điểm tâm và bánh bơ thượng hạng các loại, ngoài ra còn có hai tảng thịt bò khô thật to.
"Thật đúng là người biết báo ơn." Mai Hương cười tít mắt nhón lấy một khối bánh lên mũi hít hà, nói: "Mùi giống bánh ngàn lớp của Ngư Phúc Ký ở Bạch Thủy Quan. Tiểu thư, người nhìn thử xem, xem có giống loại bánh chúng ta nhập về từ Bạch Thủy không?"
Sở Kiều nhướng mày nhận lấy, nhìn qua một chút rồi lẳng lặng nói: "Không giống, bánh chúng ta thường nhập không xốp giòn như vậy. Loại bánh cao cấp này không chịu được vận chuyển đường xa, có lẽ đối phương cũng chỉ tiện đường mua ăn thôi."
Mai Hương nghe nói thì chặc lưỡi, mấy năm nay cơm áo không lo nhưng dù sao cũng vốn xuất thuân nghèo khổ, nàng lẩm bẩm cảm thán: "Điểm tâm mắc như vậy mà cũng đưa tặng chúng ta, đúng là nhà giàu xài sang mà."
Thanh Thanh bị cảm nhẹ mấy ngày nay nên luôn ngủ vùi, ngửi được mùi thơm liền mở mắt ra, chưa nhìn rõ là gì đã kêu Mai Hương: "Mai tỷ, muội muốn ăn."
"Nhóm người này lai lịch không rõ, vẫn nên cẩn thận phòng bị thì hơn. Mai Hương, tìm chỗ kín đáo ném mấy thứ này đi, chớ ăn."
Mai Hương thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức gật đầu, "Tiểu thư nói rất đúng."
Sấm chớp đì đùng, gió giật dữ dội nhưng trời sập tối thì lại dịu đi. Khi trời hoàn toàn tối hẳn thì cầu gỗ đã được tu bổ xong.
Nhóm người kia dường như đang gấp lên đường, một người đi qua chào hỏi với Đa Cát một tiếng rồi rời đi trước.
Sở Kiều cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, sau khi nhóm người kia qua sông thì liền lập tức dẫn người qua sông.
Lúc đi ngang gốc thông, bọn họ vô tình nhìn thấy bát sứ đựng cháo thịt Mai Hương đưa sang khi nãy bị đặt lẫn trong lùm cỏ, cháo bên trong vẫn còn nguyên, thu hút không ít chuột vui sướng chạy đến ăn.
Sở Kiều thả rèm cửa sổ xuống, lẳng lặng tựa vào đệm lưng, mi tâm chậm rãi nhíu lại.
Qua nửa đêm thì đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi, tiến vào thảo nguyên bằng phẳng. Người dẫn đường nói nơi này thuộc tỉnh Du Du, qua khỏi đây là núi Tịch Chiếu, sau ngọn núi này chính là thành Thu Phong phồn hoa nhất khu vực tây nam của Biện Đường. Phía Đông thành Thu Phong là Đường Kinh, hướng Bắc là Bạch Thủy Quan, qua khỏi Bạch Thủy Quan chính là lãnh thổ Đại Hạ.
Mấy ngày liền phải bôn ba đường núi, bây giờ thấy được bình nguyên bằng phẳng, mọi người ai cũng phấn chấn hẳn lên.
Bình nguyên trống trải bát ngát, nhìn thấy gốc cây ở xa xa, thoạt nhìn không xa lắm nhưng muốn đến nơi thì phải cưỡi ngựa chạy mất cả ngày. Đoàn người băng qua bình nguyên hết hai ngày, cuối cùng mới đặt chân đến dãy Tịch Chiếu.
Dãy núi này không những có cái tên cực đẹp (Tịch Chiếu có nghĩa là nắng hoàng hôn) mà còn sở hữu cảnh sắc tuyệt vời. Dãy núi bao gồm vài ngọn núi trùng điệp đứng đối xứng, được rừng thông xanh biếc và muôn vàn loài hoa điểm xuyết, từ trên ngọn núi cao nhất còn có một thác nước đổ trắng xóa, nhìn từ xa như một dải lụa trắng, hơi nước bốc lên tạo thành cầu vồng, tựa như tiên cảnh.
Do gần với thành Thu Phong nên đường núi nơi này được khai phá cực kỳ rộng rãi, hai chiếc xe ngựa chạy song song vẫn thoải mái.
Mặt trời ngả về tây, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ không gian, khiến rừng thông cũng ửng hồng, sắc hoa càng thêm tươi thắm, vượn hót chim kêu, cảnh đẹp không bút mực nào tả xiết, quả nhiên không hổ danh hai chữ 'Tịch Chiếu.'
Tối hôm đó, Sở Kiều hạ lệnh tạm dừng chân tại một sơn cốc. Chúng hạ nhân nghe lệnh thì đồng loạt hoan hô, bọn họ đi đường liên tục mấy ngày không nghỉ, ai cũng đã mệt nhoài từ lâu.
Nhưng còn chưa kịp ngủ thì tai lại nghe được tiếng sói tru truyền đến từ xa, tiếng tru kéo dài khiến người nghe sởn gai ốc.
Thanh Thanh mặt tái mét, núp trong lều, nhắm tịt mắt nép vào lòng Mai Hương, cố thế nào cũng không ngủ được.
Sở Kiều cũng không khỏi có hơi lo lắng, sói hoang ở vùng tây nam hung ác có tiếng, bọn họ hiện giờ ít người, đa phần đều là hộ vệ tầm thường và phu xe thuê về, trong đội ngũ lại có phụ nữ trẻ con, nếu bị sói tấn công, hậu quả sẽ rất thê thảm. Nàng gọi Đa Cát và Bình An đến dặn dò mấy câu, bảo tất cả phải chuẩn bị sẵn sàng thì mới yên tâm chút ít.
Nhưng vừa qua nửa đêm thì tiếng sói tru càng lúc càng nhiều, xen lẫn là tiếng nam nhân quát tháo.
Sở Kiều ra khỏi lều, khoác thêm áo rồi dặn Bình An trông chừng khu lều, sau đó mang theo Đa Cát và mười hộ vệ đi đến hướng phát ra âm thanh.
Nhóm người mới băng qua một sườn núi thì mùi máu tươi tanh nồng đã xộc vào mũi. Nhìn kỹ là một sơn cốc trũng thấp, đàn sói hoang có trên trăm con đang tập trung tấn công một đội nhân mã. Đội người không đông nhưng ai cũng có thân thủ mạnh mẽ, chém giết hết sức hung hãn, nhìn qua liền biết không phải dạng dễ trêu chọc. Bầy sói càng tấn công càng say máu, nhe răng nanh trắng ởn, ỷ vào số đông nên cũng không hề sợ hãi.
Không gian đầy mùi máu tanh nồng và tiếng kêu thét thảm thiết, thật khiến người nhìn lạnh sống lưng.
"Tiểu thư?" Đa Cát cau mày, trầm giọng nói: "Đàn sói quá đông, nếu bọn người này không địch lại thì chúng ta cũng sẽ không thể thoát thân."
Sở Kiều gật đầu, nói: "Tất cả chuẩn bị."
Đám phu xe hộ vệ làm thuê này cũng là người giang hồ hằng năm bôn ba bên ngoài, tuy không sánh được với quân đội chính quy nhưng gan cũng không nhỏ. Bọn họ giương cung lên, Đa Cát âm trầm ra lệnh: "Bắn!"
Hỏa tiễn liên tiếp được bắn ra, đàn sói bị tập kích từ sau lưng, thoáng cái đã có mười con ngã xuống. Đàn sói giận dữ quay lại lao về phía bọn Sở Kiều, tốc độ cực nhanh, mấy bước đã phóng đến trước mặt bọn họ.
Đa Cát nhanh tay lẹ mắt nhấc thùng dầu thông lên hắt về phía trước rồi ném đuốc xuống, một con đường lửa cao gần ba trượng bốc lên. Vài con sói không kịp dừng lại lao thẳng vào ngọn lửa, gào rú thảm thiết.
Sói vốn sợ lửa nên thế công nhất thời trở nên hỗn loạn, đội người kia thấy có tương trợ thì thêm khí thế, mấy người đứng đầu hét to một tiếng, cầm đao xông lên chém giết.
Sói hoang ở khu vực tây nam quả nhiên hung hãn như lời đồn, vẫn cố ác chiến thêm hơn một canh giờ nữa mới hoảng hốt bỏ chạy, trước khi đi còn rống lên mấy tiếng thị uy, tỏ vẻ sẽ trở lại báo thù.
Mặt đất đầy xác sói, tanh hôi đến khinh khủng.
Dưới sơn cốc có người cao giọng hô: "Vị bằng hữu vừa ra tay tương trợ trên kia, chủ nhân nhà ta xin đa tạ chư vị đã ra tay nghĩa hiệp!"
Đa Cát nghe tiếng thì hơi sững sờ, cố nhìn kỹ nhưng bị cây cối rậm rạp ngăn tầm mắt, trời lại tối mịt nên chỉ đành to giọng đáp lại: "Là Tào đại ca sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở bờ sông."
Đối phương im lặng một chốc rồi đột nhiên cười to, "Thì ra là Cát tiểu ca, ta bây giờ có hơi không tiện, sau này nhất định sẽ đến bái tạ đại ân của Cát tiểu ca."
Đa Cát gấp rút nói: "Tào đại ca không cần đa lễ, bị thương sao? Có thuốc trị thương không?"
"Thương thế vặt vãnh không đáng nhắc đến, tiểu ca không cần bận tâm."
Sở Kiều nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của đối phương, nhẹ nhàng kéo tay áo Đa Cát rồi chỉ chỉ về phía lều trại của mình ra hiệu.
Đa Cát hiểu ra, lập tức nói: "Vậy tiểu đệ xin đi trước, Tào đại ca bảo trọng."
Lúc trở lại trại, Bình An đang bồn chồn gần chết, nhìn thấy Sở Kiều liền nhào tới hỏi han: "Tỷ tỷ, có bị thương không?"
"Không có chuyện gì." Sở Kiều lắc đầu, nói với đám Đa Cát: "Tối nay mọi người có chợp mắt cũng phải dè chừng, để đuốc sáng cả đêm, tên lửa và dầu thông phải chuẩn bị sẵn sàng. Sói hoang vốn thù dai, phải cẩn thận bọn chúng đến trả thù."
Mọi người gật đầu, Sở Kiều trở về lều, thấy Thanh Thanh đã ngủ.
Mai Hương cởi áo choàng cho nàng, nhỏ giọng nói: "Để Đa Cát đi là được, sao tiểu thư phải tự mình đi vậy?"
Sở Kiều lắc đầu, mi tâm vẫn nhíu chặt, nói: "Mấy ngày qua ta luôn thấp thỏm không yên, không rõ là đã xảy ra chuyện gì không hay nữa."
"Tiểu thư đang lo cho bệ hạ Biện Đường sao? Người yên tâm đi, Đường hoàng thông minh khôn khéo như vậy, hạng tiểu nhân sao có thể dễ dàng được như ý."
Sở Kiều nhẹ giọng thở dài, đón lấy chén trà sâm Mai Hương đưa đến, nước trà nóng hổi nhưng vẫn không sưởi ấm được hai bàn tay lạnh như băng của nàng, "Chỉ hy vọng là thế."
Chẳng rõ vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến đội nhân mã dưới sơn cốc kia, trong lòng lại dâng lên chút lo lắng, bất giác buộc miệng hỏi: "Mai Hương, thuốc trị thương lần trước mua từ Hạnh Lâm Đường còn không?"
Mai Hương nhất thời sửng sốt, gấp gáp hỏi: "Ai bị thương, là tiểu thư sao?"
"Không phải." Sở Kiều vội lắc đầu, nói: "Không có ai bị thương hết." Nói rồi liền ảo não nằm xuống.
Mai Hương vẫn còn sợ hãi nhìn Sở Kiều một lượt, tựa như nghi ngờ nàng lừa mình.
Nàng làm sao thế này?
Sở Kiều hơi nhăn mày tự hỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm Sở Kiều vừa đi được một đoạn đã thấy một đội nhân mã đang lẳng lặng đứng chờ phía trước, dĩ nhiên chính là đám người tối hôm qua.
Một nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tiến đến khách khí nói vài câu với Đa Cát rồi đến trước xe ngựa của Sở Kiều, cúi chào nói: "Chủ nhân nhà ta đa tạ tiểu thư đã chi viện, vốn không nên vô lễ đường đột nhưng có ân phải trả, đành lớn mật hỏi danh tính của tiểu thư, kính xin tiểu thư thứ lỗi."
Sở Kiều hơi chau mày, trầm giọng nói: "Gặp chuyện bất bình tương trợ là việc phải đạo, không cần đa lễ."
Người nọ nghe nói thì thoáng sững sờ, lập tức hỏi lại: "Vẫn chưa được biết phương danh của tiểu thư."
"Các ngươi thực kỳ quái, chủ nhân nhà ngươi chỉ phái ngươi ra mặt, rõ ràng không muốn để lộ thân phận, thế sao còn nhất định hỏi xuất thân của ta? Gặp gỡ trên đường, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, nếu đã không tin tưởng đối phương hoặc đang có chuyện quan trọng phải làm thì sao không lập tức lên đường đi, còn ở chỗ này nhiều lời làm cái gì, không thấy phiền à?"
Người nọ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không ngờ sẽ bị Sở Kiều trực tiếp trách móc như vậy, ngây ra một lúc rồi lui xuống.
Chỉ chốc sau, đội ngũ phía trước nhanh chóng rời đi.
Thanh Thanh chắc lưỡi nói: "Tỷ tỷ thật lợi hại!"
Sở Kiều thở dài tựa vào đệm lưng.
Lợi hại gì chứ, nàng chỉ không muốn lãng phí thời gian với bọn họ mà thôi, qua thêm một ngày thì nàng càng thêm lo lắng, huống chi đối phương còn mang đến cảm giác bức bối lo âu như vậy. Nàng rõ ràng cảm nhận được bọn họ cũng không phải người bình thường, trong tình hình hiện giờ, bớt được chuyện nào hay chuyện đó, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng chưa đi được nửa ngày thì lại có chuyện ngăn cản bước chân của bọn họ. Bây giờ, ngay cả chậm lụt như Bình An cũng thấy có gì đó không đúng.
Sơn đạo chật hẹp bị vô số cây gãy cùng đá lở chất đống chắn ngang, cao hơn nửa thân người, xe ngựa tuyệt đối không thể tiến qua, rõ ràng là triền núi bị mưa to mấy hôm trước làm sạt lở. Nhưng trùng hợp quá nhiều lần khiến không ai còn nguyện ý tin tưởng lý do đơn giản này nữa.
Đội nhân mã đứng ở phía trước nhìn đám người Sở Kiều đang chậm rãi đến gần, đáy mắt không hề che giấu địch ý.
Mà Đa Cát và Bình An cũng nghi ngờ nhíu mày, tay tự động đặt lên chuôi kiếm đeo bên hông.
Trời xanh mây trắng, chim hót véo von, trời nắm ấm áp, không gian rất quang đãng nhưng lại ẩn chứa sự căng thẳng kỳ dị. Không người nào tiến lên dọn dẹp đất đá ngáng đường, mà lại nhìn nhau chằm chằm, hồi lâu cũng không ai tiến thêm bước nào.
"Thật trùng hợp." Nam nhân họ Tào nọ cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi lên tiếng.
Bình An cau mày, định lên tiếng thì bị Đa Cát kéo lại. Đa Cát hơi nhíu mày, lãnh đạm cười nói: "Quả nhiên trùng hợp, mấy ngày nay nhiều lần cùng Tào đại ca trải qua hoạn nạn, ngay cả ta không tin ông trời cũng không thể không nói một câu, thiên ý quả khó lường."
"Theo ta thấy thì chả phải thiên ý gì sất, e là có người rắp tâm giở trò thì đúng hơn."
Bình An cả giận quát lại: "Ngươi nói ai chứ?"
Tào đại ca lạnh lùng bật lại: "Các ngươi là ai? Người của Hoa Hạ sao?"
"Ta thấy các ngươi mới không giống người tốt!" Bình An tức giận quát to, tiến lên rút phăng kiếm ra, chuẩn bị động thủ.
Đối phương nhìn thấy liền đồng loạt xuất đao, ngay lúc đó một tia chớp bạc lóe lên đánh về phía chuôi kiếm của Bình An khiến bảo kiếm rơi *cạch* xuống đất, theo sau là giọng nữ trong trẻo, "Bình An, không được lỗ mãng."
Tựa như hồ nước đang sôi trào bị nước lạnh dội vào, thoáng cái đã bình thường trở lại.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở.
Một cơn gió nhẹ nổi lên, quét qua trên mặt tất cả, rừng thông ở xa xa dao động tựa như ngàn con sóng nhấp nhô, chim chóc bay vụt lên không trung, cất tiếng hót réo rắt.
Chợt có tiếng *lạo xạo* rất nhỏ vang lên, tựa như là tiếng động do đế giày giẫm lên đá sỏi. Rèm cửa xanh thẫm được vén lên, đám người nam tử họ Tào kinh ngạc kêu lên: "Chủ nhân?"
Người nọ không nói một lời, trực tiếp đi về phía xe ngựa của Sở Kiều.
Đa Cát nhăn mày, quát lớn: "Đứng lại!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
ActionTác giả: Tiêu Tương Đông Nhi Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, nữ cường. Độ dài: 191 chương + 3 ngoại truyện