Chương 178: Lấy giang sơn làm vật cược

1K 12 0
                                    

Tin tức Tú Lệ tướng quân được phong làm hoàng phi chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp lãnh thổ Biện Đường. Thận Nam, Điền Tây, Việt Lâm và Vân Mạc đồng loạt tỏ ý phản đối, nhất là khu vực phía nam Biện Đường, Tĩnh An vương, Đoan Khánh vương và Hoa Dương đại công đều lần lượt khởi binh.

Lúc Lạc vương làm phản hay lúc huynh muội Chiêm thị tự ý chuyên chính, những nhóm thân thích hoàng tộc này không hề lộ mặt, nhưng nay lại rối rít giương cao khẩu hiệu trừ yêu nữ bảo vệ vua, tập hợp mười tám vạn Nam quân rầm rập chạy về phía Đường Kinh. Quan phủ các quận thành dọc đường đều không mở cửa cho bọn họ vào cũng không dám cho người ra mặt ngăn cản.

Tôn Đệ sớm dự liệu được chuyện này nên trước đó đã điều hai mươi vạn Đông quân do tướng quân Từ Tố dẫn dắt bày rào cản ở Hàm Thủy Quan, để mười vạn Sói binh bảo vệ đế đô, các nẻo đường núi đều có đặt trạm kiểm soát nghiêm ngặt. Đế đô chân chính trở thành khối sắt mưa bắn không thủng, kiếm chém không xuyên, tựa như mãnh hổ đang lẳng lặng nằm chờ kẻ địch muốn xâm phạm lãnh thổ của mình.

Tất cả đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ còn chờ đại điển phong phi ba ngày sau nữa thôi.

Gió thu đìu hiu, để bảo đảm an ninh cho lễ sắc phong cử hành trên đài Phượng Du, mấy ngày nay Đường Kinh đã thực hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Vì vậy phố đêm trống trải không một bóng người, gió thu thổi lá rụng cuốn quanh gốc ngô đồng rồi bay lên cao, trong đêm tối nhìn tựa như vô số bướm vàng vỗ cánh.

Phủ Tư không*, nam tử mặc y phục thị vệ trong cung quỳ trên mặt đất, cao giọng báo cáo: "Tối qua Sở đại nhân và Mai Hương cô nương to tiếng với nhau, kinh động đến cả tiểu hoàng đế và Tiêu công chúa, sau đó nô tài chính tai nghe Sở đại nhân hứa với hoàng thượng sẽ không rời khỏi Đại Đường."

*Tam tư xuất phát từ thời hậu Hán (Đông Hán), bao gồm:

- Ðại Tư Mã: Chức quan tổng chỉ huy binh mã.

- Ðại Tư Ðồ: Chức quan coi về lễ giáo học hành.

- Ðại Tư Không: Chức quan coi về việc điều luật, dân chúng.

Tôn Đệ khẽ nhướng mày, cười hỏi: "Chính tai ngươi nghe rõ ràng?"



"Thưa phải, Mai Hương khóc rất to, tiểu hoàng đế thậm chí rút cả kiếm ra, Sở đại nhân còn đốt luôn thư của Tư mã Đại Hạ nữa."



"Sáng nay Mai Hương đi lúc nào thế?"



"Trời còn chưa sáng đã gọi người tên Đa Cát đưa đi rồi, Sở đại nhân nói nàng muốn trở về thành Học Phủ."



Tôn Đệ gật đầu, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Đi rồi cũng tốt, ở lại sẽ trở thành vật cản trở."



Nam tử đứng dậy lấy ra hai thanh vàng đặt trên bàn, lạnh lùng nói: "Trở về làm tốt nhiệm vụ của ngươi, ta sẽ không bạc đãi."



"Đa tạ Tôn đại nhân!"

Sau khi thị vệ lui ra, Tôn Đệ gọi một người hầu thân cận đến, cân nhắc một lúc mới từ tốn nói: "Ngươi hãy lập tức dẫn người ra khỏi thành tìm kiếm tung tích thị nữ thiếp thân của Sở đại nhân, nếu nàng ấy thật sự trở về thành Học Phủ thì âm thầm đi theo hộ tống. Còn nếu nàng ấy đổi đầu đi hướng khác thì ngươi biết phải làm gì rồi đấy."

Người nọ thấp giọng đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh." Nói xong lập tức đi ra ngoài, một lát sau liền có tiếng ngựa hí xa dần ở cuối con phố dài.

Tôn Đệ đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, vầng trăng trên trời cong cong tựa như hàng mày của thiếu nữ.

"Mong rằng... mọi chuyện đều thuận lợi."



Hai ngày bình yên trôi qua, ngoại trừ ban đầu có mấy học giả ở Hàn lâm viện và vài ngự sử ở Ngự sử đài lên tiếng phản đối kịch liệt chuyện sắc phong thì văn võ trên triều đều im lặng không nói gì. Mà cũng chẳng phải vì khuất phục uy quyền của Tôn Đệ, bọn họ chỉ là e ngại binh quyền trong tay Sở Kiều. Tôn Đệ còn chưa kịp đích thân bắt giữ mấy lão cựu thần cổ hủ kia thì không ngờ Tú lệ quân đã đi trước một bước tống toàn bộ vào đại lao rồi.

Lúc biết tin Tôn Đệ cũng có hơi lo lắng, những người này tuy cố chấp nhưng dù sao cũng là thần tử thực sự trung thành với Đại Đường. Tú lệ quân coi Sở Kiều như thần, không biết sẽ trị tội bọn họ thế nào.

Hắn từng vì chuyện này tiến cung, hy vọng có thể khuyên nhủ vị thái hoàng phi giám quốc này mấy câu, kết quả lại ngậm bồ hòn trở về. Hắn đoán mấy chuyện mình làm lúc trước có lẽ đã bị Sở Kiều biết rồi nên cũng không dám quá nóng nảy, chỉ đành âm thầm căn dặn người để ý mấy cựu thần kia.

Tối nay nhất định sẽ là một đêm không yên giấc, bởi vì ngày mai sẽ là đại điển sắc phong của Sở Kiều, cũng là lần đầu tiên từ khi lập quốc Biện Đường tiến hành lễ rước dâu mà hoàng đế không còn sống. Lễ bộ làm việc sáng đêm cố gắng hoàn thiện đài Phượng Du, còn chúng quan lại thì đều biết thân biết phận ngồi yên trong nhà. Không ai đoán được sau ngày mai Đại Đường sẽ như thế nào, không biết cô gái có quan hệ mật thiết với mấy người đứng đầu các quốc gia còn lại này sẽ dẫn đắt tương lai Biện Đường về đâu. Nàng đến cùng là trung thần hay là đạo tặc cướp quyền, nàng muốn giữ nguyên chế độ vốn có hay thành lập chính quyền Đại Đồng như Bắc Yến khi xưa? Chẳng ai biết.

Sau ngày mai, chủ nhân Đại Đường còn có thể mang họ Lý sao?

Tối nay, vô số người đều đang tự hỏi như thế.

................................................................................................................................

Quân doanh của Tú lệ quân vô cùng yên tĩnh, các chiến sĩ không hề có chút mảy may dao động đối với sự xôn xao bên ngoài. Ánh trăng trong trẻo bao trùm doanh trại rộng lớn, trường thao luyện vắng vẻ không một bóng người.

Rèm trướng của Hạ Tiêu khẽ động, một người khoác áo choàng đen, đầu đội mũ trùm bước vào.

Hạ Tiêu đang ngồi trước án uống rượu, trên người mặc áo vải nâu, tóc thả không búi, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt rắn chắc màu đồng, dáng vẻ tùy tiện phóng khoáng ngày thường khó gặp. Nhìn thấy người đi vào, hắn khẽ cau mày, cũng không lên tiếng.

Người vừa đi vào giở mũ trùm ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười nói: "Ta nhớ đêm khuya uống rượu trong doanh trại là phạm quân quy mà nhỉ."

Hạ Tiêu nhìn thấy nàng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Sở Kiều tiến lên khoanh chân ngồi xuống đối diện với hắn, ngước lên hỏi: "Không mời ta một chén sao?"



Hạ Tiêu tiện tay ném một cái chén không sang, Sở Kiều cũng không giận, thản nhiên rót rượu vào chén, ngửa cổ uống cạn, chất rượu cay nồng tựa lửa nóng xộc vào óc.

Nàng khẽ nhíu mày, nói: "Rượu mạnh thật."



Thấy Hạ Tiêu vẫn không nói lời nào, nàng ra giả vờ hơi nghiêm nghị, hỏi: "Ta không tự mình đến thì huynh sẽ vĩnh viễn không đến gặp ta có phải không?"



Hạ Tiêu nhướng mày, đảo mắt một vòng lên mặt nàng rồi chợt trầm giọng hỏi: "Sao bây giờ người vẫn còn cười được thế?"



"Cớ gì không thể? So với lúc chúng ta phòng thủ Bắc Sóc, tình hình bây giờ chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"



Hạ Tiêu nhìn nàng chằm chằm một lúc, cuồi cùng thở dài quay đầu đi, nói: "Phải, tốt hơn nhiều. Đại quyền trong tay, chuẩn bị thượng vị, đúng là tốt hơn rất nhiều."



Sở Kiều hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh như sao, bực bội hỏi: "Hạ Tiêu, huynh cũng nghĩ ta như thế à?"



Mặc dù đáy lòng hiểu rõ nhưng làm sao cũng không tiêu trừ được chút lửa giận này, Hạ Tiêu quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng, thần sắc lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận cũng như đau lòng.

Sở Kiều chồm người qua mặt bàn, nhẹ giọng thì thầm bên tai người đối diện mình.

Mới đầu Hạ Tiêu còn chưa chú tâm, thoáng sau liền lập tức biến sắc, ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ nhìn cô gái gan to bằng trời trước mặt.

"Hạ Tiêu." Sở Kiều mỉm cười nhìn hắn, ngữ khí mang theo sự trịnh trọng cùng bĩnh tĩnh hơn hẳn những lần trước đây, "Huynh có chịu giúp ta không?"



Vị tướng quân trẻ tuổi im lặng hồi lâu, cuối cùng khóe miệng dần cong lên, vươn tay ra. Tựa như rất nhiều lần suốt mấy năm qua, hai người đột nhiên đập tay vào nhau, sau đó giơ cao nắm đấm.

................................................................................................................................

Trong bóng đêm thanh lãnh, một đội nhân mã đang phi hối hả trên con đường núi hoang vu bên ngoài Đường Kinh. Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người thúc ngựa chạy về phía họ, nam tử áo tím đi đầu kìm cương ngựa lại.

Người đối diện vốn đang chạy như điên, chợt liếc thấy hắn thì nhất thời biến sắc, đủ loại cảm xúc, kinh ngạc, vui sướng rồi không thể tin, lần lượt lướt qua trên mặt, cuối cùng nhảy *phóc* xuống khỏi lưng ngựa, quỳ xuống trên mặt đất khóc to: "Tứ thiếu gia!"



Tối nay đúng là một đêm không thích hợp để an giấc, khi mà đủ loại mưu tính đang được bày ra chờ đón buổi lễ long trọng ngày mai.

Đêm nay thật dài.

................................................................................................................................

Hừng đông, chân trời đỏ ửng, mặt trời dần nhô lên chiếu sáng thế gian.

Đại điện Quốc Tử.

Nhữ Nam vương tóc bạc phơ run rẩy tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng rồi run rẩy quỳ xuống trên thềm ngọc trước đại điện. Sở Kiều mặc cát phục bằng gấm Thái Vân thêu hoa văn loan phượng cưỡi mây, vạt váy kết vàng điểm ngọc thành mười tám con chim phượng, eo mang đai lưng nạm ngọc tím, là hôn lễ với người đã khuất nên cát phục dùng màu tối làm sắc chủ đạo, hoa văn thêu nổi cũng là màu xanh đen, tím than, đỏ thẫm, đen bóng, lam sẫm và nâu đậm, viền áo bằng chỉ bạc, hoa văn loan phượng tường vân tuyền một màu đen, trang sức chủ yếu bằng trân châu đen, đá nguyệt quang và điền ngọc. Nhìn thoáng qua, vẻ trang trọng cùng khí tức lạnh lẽo từ trên người nàng đều khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Từ đại điện Quốc Tử, loan giá bắt đầu lăn bánh qua quảng trường Chương Ngự, đài Bích Thụ Thiên, quảng trường Tường Vi, cổng Quỳnh Hoa, cổng Thái Khanh, cổng Thái An rồi ra khỏi cung Kim Ngô, tiến vào đường cái Thanh Vân chủ yếu dành cho hào môn thế gia trong kinh sinh sống, sau đó vòng qua đường Thiên Khải, trực chỉ đến đài Phượng Du phía trước thái miếu.

Trên đường đi, dân chúng quỳ đầy hai bên, nhìn thấy loan giá đều hô to 'thiên tuế' rồi cúi đầu sát đất. Bụi đất tung lên tựa như cơn gió lốc màu vàng.

Cuối thu cây trụi lá, kinh đô Biện Đường chìm trong sắc cờ đen, bầu trời trong xanh lồng lộng, vầng thái dương tỏa sáng khắp nơi. Quang cảnh tựa một bức tranh sơn thủy mỹ lệ, vẻ phồn hoa thịnh vượng như bụi mờ chất lớp che phủ tàn dư của mấy trận máu tanh trên thành trì này.

Loan giá dừng lại, đài Phượng Du được xây trên ba trăm sáu mươi sáu bậc thang bằng bạch ngọc, cao gần trăm trượng. Đứng trên đài nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ Đường Kinh, kể cả cung Kim Ngô nguy nga tựa như cũng bị nó giẫm dưới chân.

"Sở thị xuất thân danh môn, đức độ lễ nghĩa, tài cao học rộng, khiêm tốn hiền lành, thục huệ thiện lương, nay đặc biệt sắc phong làm hoàng quý phi, toàn quyền phụ chính giám quốc, vĩnh phúc dài lâu."



Âm thanh tuyên chỉ trang nghiêm quanh quẩn trên không trung, mũ phượng bằng vàng ròng nằm ngay ngắn trên chiếc bàn trước tổ miếu, phượng ấn, bút son, ngọc tỷ lần lượt được đặt bên cạnh. Chúng tượng trưng cho quyền hành mà người cả thiên hạ đang dõi mắt nhìn vào, chỉ cần tiến lên một bước cầm chúng trong tay, thì thế gian sẽ không còn ai có thể dễ dàng động đến nàng.

Sở Kiều đứng trên đài Phượng Du cao cao, phía dưới là hàng vạn hàng ngàn thân ảnh quỳ san sát với đủ loại ánh mắt đang nhìn nàng, có ghen ghét, có oán độc, có sợ hãi, có e dè, có bàng hoàng, cũng có chút kỳ vọng tha thiết, nhưng hoàn toàn không có chút ấm áp nào. Thềm ngọc dưới chân lạnh buốt, trên đầu mặt trời sáng rực nhưng nàng vẫn thấy toàn thân như chìm trong băng hàn.

Lễ bộ thượng thư quỳ gối trước mặt nàng, tay bưng khay đựng ấn tín hoàng kim. Đầu lão cựu thần thất tuần cúi thật thấp, đầu gối khẽ run run vì tuổi già.

Một cơn gió lớn chợt thổi qua, chân trời chợt xuất hiện hùng ưng kết thành đàn bay xẹt ngang. Sở Kiều ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là cổng thành sừng sững, tường sắt đỏ thắm, thành lâu cao vút, tòa thành trì có tuổi đời hơn ngàn năm này như đang chăm chú nhìn nàng, chờ đợi một khoảnh khắc mang tính lịch sử.

Chỉ cần đưa tay ra, nàng chỉ cần đưa tay ra nhận lấy thì một phần tư thiên hạ này sẽ nằm trong tay nàng.

Trong một khắc, nàng như chợt nhìn thấy đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng cực nóng, cùng nét chữ rồng phượng viết: Hết thảy đều phải đợi ta!

Hết . thảy . đều . phải . đợi . ta!

Kèn hiệu sắc phong đột nhiên đồng loạt vang lên, hùng tráng như có ngàn vạn đàn thú cùng lúc rống to.

................................................................................................................................

Hướng bắc bên ngoài Đường Kinh, một con chiến mã đứng ở đầu cầu, cỏ thu khô vàng bị gió thổi tung lên không trung, mặt trời buổi sớm rải vàng lên khắp bình nguyên rộng lớn.

Nam tử mặc y phục tím toàn thân, ngọc quan búi tóc, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt thăm thẳm như hồ sâu, trầm tĩnh không chút gợn sóng.

Gió chợt nổi lớn hơn, chiếc chuông gió be bé đeo trên cổ nam tử khẽ lay động, một giọng nữ uyển chuyển vang lên: "Nhớ kỹ, ta đang chờ đấy."



Ta đang chờ... ta đang chờ...



Nắng sớm xuyên qua tầng mây mở ra vô số con đường ánh sáng từ trên cao, vạn vật như được đổi mới, đẹp đến ngây ngất.

Cổng thành phía nam Đường Kinh đột vang lên một tiếng *ầm* thật lớn, chấn động đến tận chỗ thái miếu.

Chân trời phía nam bốc lên bụi mù dữ dội, che khuất cả nắng sớm vừa rọi xuống, có tiếng binh lính hoảng hốt kêu to: "Tĩnh An vương tập kích kinh thành! Đại tướng quân Từ Tố phản bội theo địch! Quân của Tĩnh An vương đã chuẩn bị vào thành! Đại tướng quân Từ Tố phản bội theo địch rồi!"



Trong nháy mắt, toàn thành lập tức náo loạn, mặt ai cũng xám ngoét. Tôn Đệ đứng dưới đài, sắc mặt biến trắng bệch.

Lễ bộ thượng thư ngã ngồi ra trên đất, phượng ấn trong khay rơi xuống trên thềm bạch ngọc, sắc vàng lấp lánh dưới nắng.

Sở Kiều đi từng bước xuống đài, đến đứng trước mặt Tôn Đệ. Tôn Đệ ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vừa kinh hãi vừa bàng hoàng không nói nên lời.

"Tôn đại nhân." Sở Kiều móc ra một tờ giấy, trên giấy liệt kê một dãy dài tên tuổi của các đại quan trong triều, "Đây là danh sách các đại thần trong kinh bí mật liên lạc với Tĩnh An vương chuẩn bị tạo phản trong khoảng thời gian này, phiền ngươi nhanh chóng đi xử lý."



Sở Kiều vừa dứt lời, vô số đại thần quỳ trước đài lập tức tái mặt. Tôn Đệ sững sờ nhận lấy, nghi hoặc nhìn nàng, dường như đến giờ hắn mới nhìn rõ cô gái trước mặt.

"Ta phải lập tức lĩnh binh ra nghênh chiến với Tĩnh An vương, an nguy của hoàng thượng và dân chúng trong thành xin phó thác cho ngươi."



"Nhưng trong kinh và mấy vùng lân cận chỉ có khoảng mười lăm vạn quân, còn quân số bên địch..."



Sở Kiều ngắt lời hắn, "Chúng ta còn có Từ đại tướng quân."



"Từ đại tướng quân không phải đã..."



"Đây cũng chẳng phải lần đầu Từ đại tướng quân diễn màn kịch này."



Tôn Đệ nhất thời ngây người, sững sờ nhìn Sở Kiều tiện tay xé toạc bộ cát phục tráng lệ trên người, lộ ra khôi giáp màu bạc bên trong, châu ngọc cài trên đầu cũng bị rút ra ném xuống đất. Nàng dùng một dải vải xanh đen cột gọn tóc, phóng lên lưng chiến mã vừa được Hạ Tiêu dắt đến rồi dẫn tướng sĩ Tú lệ quân rầm rập rời đi.

Mười lăm vạn quân thủ thành đã sớm dàn trận đón địch bên ngoài hoàng thành, cô gái mặc giáp bạc, vẻ lạnh lùng băng giá trên mặt được thay bằng anh khí ngất trời, khiến toàn thân nàng rực rỡ sáng chói như phượng hoàng vừa dục hỏa trùng sinh. Nàng vung trường kiếm, ngẩng đầu nhìn lên thành, quát to: "Mở cổng thành!"



Khoảnh khắc đó, trời đất như chào đón ánh sáng đầu tiên, chói lóa rực rỡ đến mức khiến người nhìn xúc động phải rơi lệ.

Cổng thành sừng sững chậm rãi mở rộng, hàng vạn vó ngựa hất tung bụi rầm rập chạy về phía chiến trướng cách đó mười dặm.

Thế gian là lò tôi luyện, vạn vật là than trong lò, thời loạn thế sinh minh chủ, và nàng chính là thanh kiếm sắc mà mọi minh chủ đều mơ ước.

Gió không ngừng tạt qua bên tai, Sở Kiều lại một lần nữa nhớ lại lời Lý Sách nói với mình trước khi chết:

Sau khi ta chết, triều đình chắc chắn đại loạn, huynh muội Chiêm thị chỉ là hổ giấy mà thôi, thân thích hoàng thất mới chính là sói dữ thật sự. Tôn Đệ hành sự thường hay quá khích, nếu có dị động thì chớ nghe theo hắn. Cầm ban chỉ ta đưa nàng lúc trước đến Hàm Thủy, Từ Tố nhìn thấy nó sẽ nghe theo hiệu lệnh của nàng, Sói binh của Thiết Do cũng sẽ nghe nàng chỉ huy.



Kiều Kiều, nàng đã sống nửa đời trong ràng buộc rồi, nếu cái chết của ta lại khiến nàng bị quẩn chân thì ta ở dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt không yên.



Không được để ta thất vọng đấy...



Khóe mắt lại cay xè, Sở Kiều mím chặt môi, ra sức quất roi thúc ngựa. Trên bình nguyên ở phía trước, binh lính hai phe đã bắt đầu giao chiến. Từ Tố khoác giáp toàn thân, oai vũ tựa chiến thần, tay cầm đại đao, sau lưng đeo khẩu hiện 'giết phản tặc, giết gian thần', tiến lên trước làm gương cho binh sĩ.

Sói binh hét to một tiếng 'Giết' đinh tai nhức óc. Trên bình nguyên bao la rộng lớn, trận chiến giành quyền trị vì Đại Đường cuối cùng cũng nổ ra.

................................................................................................................................

Ngày 8 tháng 10 năm Vĩnh Quân, Vương vờ đăng vị, dụ Tĩnh An vương, Đoan Khánh vương và Hoa Dương đại công dẫn mười tám vạn binh sĩ chạy đến Hàm Thủy Quan chuẩn bị làm phản. Trên đường đi lần lượt thu được phó tướng Cấm tắc doanh ở Thận Nam là Phương Hoài Hải, thượng tướng Tây quân ở Điền Tây là Điền Nhữ Cổ, phó thống lĩnh Lưu Mộ Bạch ở Tịch Chiếu, tham tướng Chu Cảnh ở Hoài Thành và đại tướng Từ Tố ở Hàm Thủy về dưới trướng, thế như chẻ tre thẳng tiến đến kinh đô. Vương được tin liền cởi cát phục, khoác giáp trụ, mở cổng Nam Xương, dẫn quân nghênh đón địch.



Phương Hoài Hải, Điền Nhữ Cổ, Lưu Mộ Bạch, Chu Cảnh và Từ Tố nhìn thấy chiến kỳ của Vương liền đồng loạt giơ cao cờ chống phản loạn, quay sang tấn công phản quân. Vương lĩnh binh tham chiến, giết chết hơn ba vạn kẻ địch, còn lại đều bắt sống. Tĩnh An vương Chu Doãn chết dưới kiếm của Từ tướng quân, thọ năm mươi bảy tuổi.


Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ