Chương 18

39 5 0
                                    


Mùng 1, cả nhà Trương Nghệ Hưng còn chưa trở lại, mặt khác hai gia đình tựa hồ cũng rời đi, chỉ còn hai người là ta và Kim Chung Đại, phi thường yên tĩnh.

Tuy rằng chân ta ngày hôm qua bị Kim Chung Nhân dùng phương pháp "Trị liệu" quỷ dị liền khá hơn nhiều, có điều ta có thể cảm giác được lần này vấn đề thật sự nghiêm trọng đến không cách nào lơ là, bởi vì coi như cái chứng ảo tưởng có chân tay cũng không có đau đớn, ta vẫn là cảm giác đến nó.

Cảm giác đến nó thỉnh thoảng sẽ đau một, ta nằm xuống cả toàn thân đều thả lỏng, nó cũng theo thả lỏng ra, ngược lại chính là bất luận như thế nào, nó đều ở trên người ta.

Ta có chút không biết nên làm gì, cùng Kim Chung Đại nói rồi sợ hắn gấp gáp, muốn dùng biện pháp chữa ảo giác như ngày hôm qua, nhưng đều là tàn nhẫn không dám xuống tâm làm sao bất chấp đánh chân của mình.

Rõ ràng thị giác tự nói với mình cái chân kia cũng không tồn tại, nhưng là luôn cảm thấy như vậy nên khi đánh tới chân của mình thật sự sẽ rất đau.

Ta dùng điện thoại di động, tra tài liệu tương quan của chứng ảo giác có chân tay, càng xem càng sầu.

Nhìn dáng dấp ngày hôm qua khi Kim Chung Nhân nói câu kia "Loại bệnh này có chút phức tạp" cũng thật là hời hợt, internet rõ ràng nói rồi, loại bệnh trạng này căn bản không có một phương pháp xác thực trị liệu nào, còn có người nói cái này thuộc về tinh thần phương diện, ta không thể không hoài nghi rằng có thể hay không được mắc bệnh tâm thần.

Như vậy đây là một loại bệnh xác thực không có phương pháp trị liệu, nói không chắc cần rất nhiều lý liệu chứng bệnh, ta muốn đối phó thế nào nó? Trên tay ta đã không còn tiền nói chi bệnh nặng, coi như Kim Chung Đại có thể cho ta mượn tiền, cũng mượn không được bao nhiêu a.

Trong lúc nhất thời, tâm tình của ta kém tới cực điểm.

Cơm của chúng ta món ăn chỉ có thể nguyên do Kim Chung Đại tự mình cầm dao, coi như nấu như thế nào đi nữa cũng nát khó có thể ăn, dù sao cũng không ai giúp chúng ta làm cơm, cũng không thể mỗi ngày gọi thức ăn ngoài.

Kim Chung Đại đem toàn bộ bữa trưa bưng lên bàn nhỏ giọng nói câu: "Ta nhìn Biện Bạch Hiền còn ở dưới lầu."

Ta cảm giác sâu sắc mệt mỏi liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Kim Chung Đại thầm nói: "Hắn nhìn thấy ta, có điều không tìm ta nói, nhìn dáng dấp cũng là một đêm không ngủ."

Ta vừa nghĩ tới cái "Chân trái" kia làm ta phát sầu không nhịn được kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm chẳng lẽ cả ngày nhìn ta, chân trái của ta liền có thể trở về? Liền mở miệng nói: "Đừng luôn quan tâm đến hắn, hắn yêu thì để hắn ở lại."

"Há." Bé ngoan Kim Chung Đại nói một tiếng, sau đó rồi bản tính bát quái bại lộ hỏi: "Ngươi cùng Biện Bạch Hiền ngày hôm qua đến cùng là nói cái gì? Ngươi cùng hắn nói thế nào a?"

"Ăn nhiều cơm bớt nói đi!" Ta trừng hắn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ta do dự lại, lần thứ nhất cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Kim Chung Nhân, kết quả "Đô đô" không vài tiếng, điện thoại liền bị cắt đứt!

[Edit] [KaiSoo] Ngươi có điều là tên xấu xaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ