Chương 47

17 4 0
                                    


Buổi tối lúc Kim Chung Đại trở về liền rất phấn khởi lôi kéo ta kể rằng ngày hôm nay hắn cùng Trương Nghệ Hưng kiếm lời bao nhiêu tiền, còn nói Trương Nghệ Hưng kiến nghị chúng ta có thể làm tiếp một chút đồ ăn đơn giản như trà xanh, giống như trà Phổ Nhỉ a. Chỉ cần giá cả tiện nghi, so với trà sữa, hiện tại càng nhiều người vẫn là thích uống thứ này.

Ta đáp lời hắn, tâm tư như vẫn đang mơ màng, đợi được Kim Chung Đại đưa tay ở trước mặt ta giơ giơ, ta mới lấy lại tinh thần nhìn về phía hắn.

Kim Chung Đại bĩu môi, nói rằng: "Ngươi nghĩ cái gì a."

Ta lắc lắc đầu, hỏi: "Ngươi cùng Trương Nghệ Hưng được rồi?"

"Tốt cái gì tốt." Kim Chung Đại vẻ mặt có chút khó chịu:"Ngược lại hắn cũng không thể làm gì ta, liền như vậy chứ."

Ta nở nụ cười: "Vậy ngươi hiện tại vẫn là ở hồi bọn họ sát vách đi tới?"

Kim Chung Đại đông cứng gật gật đầu.

Ta thở dài nói: "Ngươi tuyệt đối đừng bị hai bác Trương phát hiện a."

Kim Chung Đại lập tức xù lông, quát: "Cái gì không phát hiện a, ta lại không làm gì!"

Nói cho ai nghe đây, nếu không là dự định cùng Trương Nghệ Hưng ở chung, cũng sẽ không trở lại sát vách, để người ta thấy được ăn không được đi.

Kim Chung Đại hừ một tiếng, lại hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi cùng Kim Chung Nhân không kiểu gì chứ?"

Ta sững sờ: "Ta cùng hắn thế nào rồi a."

"Ai, không phải là 'Bóng đêm' chuyện này sao." Kim Chung Đại thấp giọng nói: "Xin lỗi, việc này đều là ta không được, nếu như ta sớm một chút đem Kim Tuấn Miên bọn họ đánh đuổi là tốt rồi."

Ta sờ sờ đầu của hắn, nghĩ thầm, ai không vờ ngớ ngẩn qua một hồi hai hồi a.

Buổi tối mãi đến tận lúc ta nằm ở trên giường nằm được một lúc, mới nghe được ngoài phòng tiếng mở cửa.

Ta mở đèn, tâm tư có chút trôi nổi, nghe người ngoài cửa cầm quần áo ném tới trên ghế sofa thì nhẹ nhàng tiếng ma sát, còn có tiếng bước chân dần dần hướng về nơi này tới gần.

Cửa bị mở ra, Kim Chung Nhân rón rén đi tới, nhìn thấy ta trợn tròn mắt thì ngẩn người, cười nói: "Còn chưa ngủ a."

Ta gật gật đầu, hỏi: "Ngày hôm nay lại có giải phẫu?"

"Đúng đấy." Kim Chung Nhân đi tới đưa điện thoại di động phóng tới trên tủ đầu giường, sau đó ngồi vào trên giường dịch thân lại đây hôn một cái trên trán của ta, nói rằng: "Ta đi tắm, ngươi trước tiên ngủ."

Ta nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Nhưng mà mãi đến tận khi Kim Chung Nhân tắm xong ở bên cạnh ta nằm xuống, truyền đến vững vàng tiếng hít thở, ta đều không thể ngủ.

Sau ba ngày ta lại đi một chuyến đến bệnh viện, tìm Kim Mân Thạc giúp ta làm châm cứu.

Bọn họ tầng lầu này đặc biệt yên tĩnh, người lui tới không nhiều.

[Edit] [KaiSoo] Ngươi có điều là tên xấu xaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ