Chương 48

23 4 0
                                    


Mẹ" đối với ta mà nói là một từ rất xa lạ, ở trong lòng ta vẫn không có để lại cái ấn tượng gì tốt.

Hơn nữa Kim Chung Nhân cùng với ta thời điểm xưa nay không đề cập tới gia đình của hắn, ta suýt chút nữa đều muốn quên ba mẹ hắn tồn tại.

Ta vừa nghe Kim Mân Thạc nói như thế, mờ mịt vài giây mới mở miệng hỏi: "Mẹ của hắn làm sao?"

"Thật giống là tái phát bệnh tim, không có việc lớn gì, có điều lúc mới đưa vào dáng vẻ rất khủng bố, Kim Chung Nhân bị làm cho sợ."

Hắn như thế nói chuyện làm trong lòng ta càng lo lắng. Kim Mân Thạc nói chỗ ấy không có chuyện gì, Kim Chung Nhân khả năng bởi vì nhất thời rối ren mới sẽ không nhận được điện thoại của ta. Sau khi cúp điện thoại, ta do dự lại liền đem thức ăn nóng đi tới bệnh viện.

Mới vừa ở trước cửa bệnh viện xuống xe, ta liền nhận được điện thoại của Kim Chung Nhân.

Hắn cổ họng có chút ách, ở trong điện thoại có chút bì nói rằng: "Tiểu Thù, ta ngày hôm nay không thể quay về, mẹ ta ở bệnh viện."

Ta tiến vào bệnh viện nhìn một chút chỉ dẫn bề ngoài, lên lầu hai, vừa nói: "Ta đến bệnh viện tìm..."

"Không cần, ta ngày hôm nay hẳn là sẽ không trở về, chính ngươi một người ăn chút cơm rồi ngủ sớm một chút đi."

"Ta cùng ngươi..."

"Tiểu Thù." Kim Chung Nhân nhấn mạnh, nói rằng:"Ngoan, ta theo mẹ một buổi tối ở đây, ngươi chớ cùng ta đồng thời."

Ta đi tới lầu hai, vừa định nói ta đã đến bệnh viện, đột nhiên liền nhìn thấy cách đó không xa trên hành lang bóng lưng của Kim Chung Nhân cùng Kim Mân Thạc.

Kim Chung Nhân nắm điện thoại di động, Kim Mân Thạc đi ở bên cạnh hắn, hai cái tay cắm trong túi tiền ở trong áo blouse.

Bước chân của ta mạnh mẽ ngừng lại.

Kim Chung Nhân nghi ngờ nói: "Tiểu Thù?"

"..." Ta xiết chặt túi trên tay, thấp giọng nói rằng:"Ngươi ăn cơm tối chưa?"

"Đang muốn đi ăn." Kim Chung Nhân nói: "Đúng rồi, ngươi vừa nãy để ta về sớm một chút là vì..."

"Không có gì." ta ngắt lời hắn, hỏi:"Một mình ngươi bồi tiếp ngươi mẹ qua đêm sao?"

"Ừm, ngươi đừng lo lắng."

Hai người bọn họ đi qua một chỗ ngoặt, biến mất không còn tăm hơi.

Ta đứng ở cửa thang gác, trong lòng chua xót không được, kéo kéo khóe miệng nói: "Vậy được đi, ngươi không muốn quá mệt mỏi."

"Được."

Ta nhìn một chút trên tay chỗ cơm này đều không động tới cơm nước, tâm tình trong lòng lập tức trở nên rất phức tạp.

Một người bồi tiếp mẹ của hắn qua đêm sao? Không thể đi, Kim Mân Thạc nhất định sẽ cùng hắn bồi tiếp.

Nói đến cũng phải, nếu như ta đi cùng hắn qua đêm, Kim Chung Nhân muốn như thế nào cùng mẹ của hắn giới thiệu ta? Bạn trai của hắn sao? Hiện tại nhất định còn chưa tới thời điểm đi, mẹ của hắn mới vừa tái phát bệnh tim, con trai liền đem một người tàn tật đẩy lên trước mặt nàng, không bị dọa đến tái phạm ra bệnh tim đến mới là lạ. Nhưng là Kim Mân Thạc liền không giống nhau, hắn là bạn học đại học của Kim Mân Thạc, hiện tại là đồng sự. Cỡ nào là nhân vật bình thường a.

[Edit] [KaiSoo] Ngươi có điều là tên xấu xaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ