3

25.4K 2.2K 290
                                    

Với tư cách là công dân của Đại Hàn Dân Quốc, tôi tha thiết và thành khẩn cho rằng đồng chí Jeon Jungkook nhất định phải thi vào đại học sư phạm để cống hiến hết mình cho quê hương, nếu không đất nước này sẽ bỏ phí một nhân tài trong ngành giáo dục mất.

Sở dĩ tôi rút ra kết luận đó là vì Jeon Jungkook giảng bài tuy có hơi "bàn thờ", thái độ đối với học sinh cũng hơi dễ dãi, nhưng bằng một cách nào đó lại rất dễ hiểu, kì diệu đến nỗi đây chính là lần đầu tiên tôi có thể nói ra câu "Tớ hiểu rồi" sau khi học Toán.

Ừ thì... thật ra thì tôi cũng không biết là do cậu ấy giảng tốt thật hay là do nhan sắc của cậu ấy làm tôi tập trung, nhưng dù sao đây thật sự là một sự kiện gây rúng động lòng người rồi còn gì, về nhà tôi nhất định sẽ đánh dấu nó vào lịch để làm lễ kỉ niệm mỗi năm.

Bụng tôi mỗi lần học Toán xong sẽ thấy hơi cồn cào, chắc là phải đi kiếm món gì đó thồn vào mới được. À mà, có nên rủ Jungkook đi ăn cùng không nhỉ?

"Jungkook, cậu có đói không?"

"Hả?" - Bàn tay đang gom sách vở của Jungkook dừng lại, mắt cậu ấy hình như đang to dần ra sau câu hỏi của tôi, trông như là đang sốc.

Haiz, chắc là cậu ấy đang cảm động với lòng tốt của tôi đúng không?

"Đi ăn chung với tớ nhé?" - Tôi nghiêng đầu hỏi, cố gắng phân tích nét mặt của cậu ấy.

Có vẻ không ổn lắm nhỉ...

Cậu ấy nghe tôi nói xong thì nét mặt nhanh chóng thay đổi, hình như là sốc quá nên lên cơn sốt luôn rồi, không chỉ sắc mặt xấu đi mà đến cả chân tay cũng hơi run run.

Tôi chỉ có thể thở dài trong lòng, rõ ràng là trước giờ mình sống hòa nhập với cộng đồng như vậy, cũng chưa có cắn xé ai trừ Yejin, vậy sao mọi người cứ xa lánh mình mãi vậy?

Gò má đo đỏ cùng ánh mắt khó xử của Jungkook càng làm tôi sầu muộn, mình chỉ là muốn đãi cậu một bữa ăn cảm ơn thôi mà, có nhất thiết phải tỏ thái độ bất bình đến thế không? Bạn Jeon, rốt cuộc là do bạn khó gần hay là do mình đáng ghét vậy?

Tự tôn của tôi vì thái độ của cậu ấy mà trào lên mạnh mẽ, vội cứng rắn đứng dậy.

"Nếu cậu có việc thì thôi vậy, tớ về trước." - Tôi khoác ba lô lên vai bỏ đi, trong lòng gào rú đầy phiền muộn, cậu không thích thì thôi, tôi không cần, uổng công tôi thích cậu như vậy...

Ủa gì vậy trời? Thích hồi nào? Mình điên mất, Toán lại làm mình mất tỉnh táo rồi. Tôi vò đầu, những bước chân trên cầu thang mỗi lúc một nhanh, tránh để Jungkook đuổi theo.

Thật ra thì, cậu ấy nào có đuổi theo tôi đâu, tôi chỉ nghĩ vậy vì đang xấu hổ quá thôi. Ôi trời đất ơi càng nghĩ đến lúc ấy là tôi lại càng xấu hổ, tốt nhất là không nên nghĩ nữa vậy.
.
.
.

Dân gian có câu "Chó cắn áo rách" quả thật không sai. Lòng tự trọng của tôi sau khi bị Jungkook cắn cho một phát, còn chưa kịp an nghỉ đã xuất hiện một vết thương khác, tôi-lại-té-bục-mặt-vì-không-có-mắt-kính...

Gia sư Jeon | jungkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ