Chương 62: Rình rập trong rừng cây

1.5K 113 2
                                    

Chương 62: Rình rập trong rừng cây

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

__________

Đánh đã tay Vu Nại mới đứng lên, thấy hai mắt Vân Đông bị bầm tím sưng lên thành một ụ hắn cả kinh, hình như hắn ra tay có hơi nặng thì phải. Thế nhưng nghĩ đến chuyện y vừa nãy còn muốn lấy mạng hắn nhưng kết quả lại bị hắn đánh thành ra nông nổi này, có lẽ chính hắn cũng nên giết người diệt khẩu.

Bỗng phía sau truyền đến giọng nói của ai đó, Vu Nại bình tĩnh xoay người nhìn thì thấy cách đó không xa có hai người mặc đồng phục của học viện đang đi về phía này, dường như là đang tìm Vân Đông.

Coi như lần này mi gặp may, Vu Nại thầm nghĩ. Hắn vội vàng cất bước rời đi, trước khi đi vẫn không quên thượng chân đá cái tên đang bất tỉnh kia hai đá cho hả giận.

Vu Nại không dám ở lại trong học viện nữa, hắn ngại Vân Đông tỉnh lại sẽ tìm hắn tính sổ. Tuy rằng hắn không sợ Vân Đông nhưng hiện tại hắn chỉ là một võ tu vô danh, tốt nhất là nên khiêm tốn một tí, tránh để chuốc phiền phức.

Vu Nại đi lòng vòng trong rừng cây một hồi thì bi kịch nhận ra hắn bị lạc đường và không tìm thấy lối ra giữa muôn trùng cây cối bủa vây.

Hắn dùng tinh thần lực tìm kiếm lối ra nhưng lại không cách nào vận được tinh thần lực, cả đan điền rỗng tuếch. Vu Nại kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn đứng dưới một cái cây nhìn ra chung quanh, tận lực giữ cho mình bình tĩnh. Lần này Vu Nại phát hiện ra khắp nơi quanh hắn đến bị giăng kết giới, có lẽ vì nguyên nhân này nên hắn mới không sử dụng được tinh thần lực.

Biết mình tạm thời không thể thoát ra khỏi đây, Vu Nại dứt khoát ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống hắn liền nghe có tiếng động lạ từ xa truyền đến, khi nghe rõ đó là âm thanh gì Vu Nại liền xám mặt. Hắn chắc chắn đó là âm thanh phát ra khi hai người đang "mây mưa" vui vẻ. Không nghĩ tới hắn đi đâu cũng gặp được người bất kì thời điểm hay bất kì chỗ nào đều có thể động dục, không biết đây là cái vận số gì nữa.

Âm thanh đó nhắc nhở Vu Nại biết rằng hai người kia đang ở cách hắn không xa. Dĩ nhiên Vu Nại biết chuyện phi lễ chớ nhìn nhưng mà người anh em à, anh có thể nhỏ tiếng chút được không? Ai cũng biết anh đang rất sướng nhưng cũng không cần la lớn như vậy nha, mỗi lần anh kêu lên cả tầng lá trên cao đều xào xạc muốn lìa cành.

Âm thanh hoan hỉ đó càng lúc càng đến gần, Vu Nại bỗng cảm thấy không ổn. Hai người này tựa hồ đang di chuyển.

Ôi mẹ ơi! Vu Nại không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức trốn vào trong nhẫn. Cũng may ở gần đó có vài tảng đá, nếu không có một mình hắn nằm đó thì cũng thật kì.

Lần này núp trong tảng đó Vu Nại quan sát được rất rõ đôi tình nhân kia. Một cậu trai vóc dáng nhỏ gầy mềm nhũn ngã nhào vào một gã đàn ông cao lớn, thân thể nhịp nhàng chuyển động, mị nhãn như tơ, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mà ngay cả Vu Nại là con trai mà cũng nhịn không được phải nổi da gà.

[Đang tiến hành] Dị thế chi phế tài nghịch tậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ