Một cái đại nam nhân tuấn mỹ lại ở trước thiên hạ khóc như đưa trẻ ba tuổi, nửa điểm cũng không biết e lệ, nhất thời đưa tới cái nhìn chăm chú của mọi người trong tửu lâu, nhưng khi thấy rõ tướng mạo của hắn, nhận ra hắn là ở thành Lạc Dương nổi danh đứa con ngốc của Tề gia sao, liền thấy nhưng không thể trách, thậm chí còn có thú cười trộm không thôi, đối với hắn chỉ trỏ, nghị luận đàm tiếu.Một bên, Tiểu Cữu một long trung thành muốn bảo vệ chủ tử vì những tên chỉ biết đọc thánh hiền thư, lại không biết làm chuyện thánh hiền dạy, là thư sinh mà không chút thông cảm lại ác ý lừa gạt thiếu gia, khiến hắn tin là thật mà oa oa khóc lớn, lập tức tức giận đến mức kéo hắn.
"Thiếu gia, người đừng nghe bọn họ nói bậy! Tào phớ không phải làm từ não khỉ con, người...... Người đừng khóc a! Mọi người đều đang cười người!" Thật sự là đòi mạng! Cái này, dân chúng thành Lạc Dương lại thêm một chuyện để bàn tán làm chuyện cười rồi.
"Nhưng là...... Nhưng là......" Khóc thành mặt nhem nhuốc, Tề Nghiên nghẹn khóc thút thít, không biết đến tột cùng lời nói của ai mới là thật, nước mắt lăn trong đôi mắt hồn nhiên không khỏi nhìn về phía Trương Hoài Sinh sẽ không cười hắn, lừa hắn.
"Tề Nghiên, bọn họ nói đùa với ngươi thôi." Trương Hoài Sinh phiếm cười an ủi, muốn hắn đừng coi là thật.
"Thực, thật vậy chăng?" Trên mặt vẫn còn nước mắt, Tề Nghiên lại lập tức cười. Hoài Sinh sẽ không gạt người, cho nên lời hắn nói khẳng định là thật.
"Đương nhiên!" Dắt cười an ủi, Trương Hoài Sinh quay đầu lại hướng vài tên bạn cùng trường mở giọng khuyên bảo. "Mọi người đừng đùa Tề Nghiên, hắn rất dễ tin là thật."
Khư! Đã biết thiếu gia dễ dàng bị lừa, làm gì không sớm ngăn cản những người đó ác ý trêu đùa, thẳng đến thiếu gia bị đùa giỡn khóc lên mới giả long tốt, nói chút lời dễ nghe sao? Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng bất mãn, nhịn không được lại bĩu môi.
Mà những người khác thấy Tề Nghiên giống như đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói giỡn liền cười, không chút nào biết xấu hổ, lập tức lại là một trận cười mỉa.
"Tề Nghiên, ngươi mấy tuổi? Tùy tiện vài câu liền lừa ngươi vừa khóc vừa cười, ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn không bằng, thật xấu hổ, xấu hổ a? Quả thật là một tên ngốc tử!" Thư sinh mắt tam giác cười trào phúng, vì hắn cảm thấy mất mặt.
Hừ! Này Tề Nghiên, nếu không có trời sinh mệnh tốt, sinh ra ở nhà Tề gia nghiệp lớn đại, trở thành con trai duy nhất của Tề gia, với bộ dạng ngu si của hắn, nếu sinh trong một gia đình nghèo khó, chỉ sợ từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở hoang dã, làm bữa ăn no bụng cho chó hoang rồi.
Mà Tề Nghiên chỉ lo vui mừng tào phớ không phải não khỉ con làm thành, đối người bên ngoài ác ý cười nhạo không có nghe vào, chỉ ngây ngốc tươi cười vui vẻ.
Nhưng thật ra Tiểu Cửu nghe xong vừa tức vừa giận, đang muốn nói lời bảo vệ nhà mình thiếu gia, Trương Hoài Sinh đã mở miệng nói chuyện trước ──
"Trần huynh, trăm ngàn đừng nói như vậy! Tề Nghiên hắn là có tấm lòng son, tình cảm biểu hiện tương đối hồn nhiên trực tiếp, này cũng là chỗ đáng yêu của hắn a!" Giống như từ nhỏ đến lớn, ôn ngôn vì hắn nói tốt.