"...... Các ngươi nói A Tinh có phải thật xấu không...... Ân...... Đêm qua ta thật là khó chịu, nhưng nàng không thèm để ý ta, hôm nay xuất môn cũng không mang ta cùng ra ngoài đi chơi, thật xấu...... Ta tức giận...... Tức giận thì phải làm sao bây giờ? Ngô...... Này thôi...... Ta, ta cũng không biết đâu......"
Vườn hoa lý, Tề Nghiên dưới ánh mặt trời, hé ra khuôn mặt tuấn tú buồn bực đối với hoa hoa thảo thảo tố khổ, Hồng Đậu, Tiểu Cửu đứng nhìn ở hành lang gấp khúc trốn mặt trời chói chan lắc đầu.
"Cô gia hắn không nóng sao?" Chống má ngồi ở trên thềm đá, Hồng Đậu rốt cục nhịn không được hỏi người bên cạnh.
Liếc mắt xem thường, Tiểu Cửu cũng thật bất đắc dĩ. "Nào có đạo lý không nóng? Ngươi không thấy trên trán hắn đều đầy mồ hôi sao?"
"Vậy hắn làm gì còn ngồi xổm chỗ đó cho mặt trời thiêu đốt a?" muốn nướng chín luôn a?
Nhún nhún vai, Tiểu Cửu hai tay nhất quán, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu, thực nhẫn nại lại đợi một lát, thấy hắn còn không có ý nghĩ rời đi, dứt khoát đứng lên, hai tay chống eo ──
"Thiếu gia, người nếu không trở về phòng nghỉ ngơi, nếu phơi nắng xảy ra chuyện gì, chờ thiếu phu nhân hồi phủ, ta khẳng định đi tố cáo!" Uy phong lẫm liệt rống người, Tiểu Cửu tính cáo mượn oai hùm, biết thiếu gia nhà mình nay sợ nhất chính là thiếu phu nhân.
Quả nhiên, bị uy hiếp như vậy, Tề Nghiên vội vàng nhảy dựng lên, miệng hô to, "Không cần hướng A Tinh tố cáo, không cần! Ta trở về phòng! Trở về phòng......" Dưới chân ba bước cũng làm hai bước chạy, chỉ sợ hơi chậm chút, Tiểu Cửu liền thật muốn đi tố cáo.
Há hốc mồm trừng mắt nhìn hắn như gió xoáy thổi qua trước mặt chạy nhanh vào phòng, Hồng Đậu không khỏi bật cười. "Tiểu Cửu, cũng là ngươi hiểu cô gia." Mới nói hai ba câu làm hắn sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ làm thư đồng còn so với hắn uy phong hơn sao?
"Đương nhiên! Cũng không ngẫm lại ta hầu hạ hắn đã bao lâu." Tiểu Cửu mặt nhất ngang, đắc ý cực kỳ.
Thoáng chốc, chỉ thấy hai cái nô bộc tiểu nhân đắc chí ở ngoài cửa phòng, hành lang gấp khúc kiêu ngạo cười to.
Trong phòng, Tề Nghiên tai nghe bên ngoài tiếng cười to, cũng không dám đi ra ngoài hỏi bọn hắn đang cười cái gì, đành phải rầu rĩ ngồi trên ở giường. Không lâu sau, chợt nghe cách cửa Hồng Đậu cất giọng nói muốn đi phòng bếp làm điểm tâm Tô Châu cho hắn để an ủi, lập tức cười cười rời đi. Lại trong chốc lát, Tiểu Cửu đồng dạng cách cửa tỏ vẻ hắn có việc rời đi một chút, sau đó cũng chạy đi.
Một mình một người ngây ra ngồi ở trên giường, đợi một hồi lâu không thấy bọn họ trở về, Tề Nghiên cảm thấy có chút nhàm chán, nằm xuống muốn ngủ trưa, lại như thế nào cũng ngủ không được. Lăn qua lộn lại một lúc, bỗng đột nhiên làm động tác xoay người, chợt nghe một tiếng "Phanh" thật lớn, hắn ── rốt cục từ giường ngã xuống đất một cái thật mạnh.
"Oa ── đau quá!" Đầu đập xuống đất, đau đến khóe mắt hắn bật ra nước mắt, ôm đầu nằm trên mặt đất ai ai kêu thảm thiết, thẳng đến khi sao vàng trước mắt tiêu tán, đau đớn dần thoái lui, lúc này mới có biện pháp chuyển động cổ.