( Nếu đọc mà thấy hay thì phải vote để ủng hộ tác giả nhé! Vote ngay và luôn đi! Love mn nhiều ❤)
***-------------***
Sở Trầm vừa tắm xong. Tùy ý xõa tóc trên vai, quấn một chiếc khăn tắm bước ra ngoài. Vài giọt nước trong suốt đang nhẹ nhàng rơi xuống khắp người cô. Không hiểu sao những giọt nước êm ái lành lạnh, ở trên da thịt non mềm tuyết trắng của cô lại lóng lánh, đẹp đến không chân thực.
Cô ngồi xuống trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính tưởng như trong suốt, lặng người mấy giây.
Vì để tiện cho việc của Sở Tiệp, cô tạm thời về Sở gia vài ngày. Ngày nào anh họ chưa về cô còn chưa an tâm ngày đó.
"Cạch." Mẹ Sở đẩy cửa bước vào, thấy con gái cả tháng chưa về thăm nhà, bỗng chốc lại xuất hiện trong phòng, bỗng chốc sững người.
"Trầm Trầm, con..." Mẹ Sở há miệng, có chút lắp bắp lên tiếng.
"Mẹ!" Sở Trầm ngừng suy nghĩ. Cô quay lại đứng dậy ôm chầm lấy mẹ Sở.
"Đứa nhỏ này... cuối cùng cũng nhớ đến người làm mẹ này, thử hỏi sao mà không đau lòng đây? Hazz..." Mẹ Sở oán trách, nhưng trong giọng phần nhiều là ấm áp nuông chiều.
"Cuối cùng cũng nhớ đến người làm cha/ mẹ này..."? Câu nói không khác gì ba Sở.
"Hu hu, mẹ xem, con mập lên như vậy, mẹ còn khóc cái gì?" Sở Trầm vừa nói vừa đưa tay lau lau đi giọt nước mắt của mẹ Sở. Thật tốt, cũng không có nhiều nếp nhăn. Những ngày tháng qua mẹ sống rất vui vẻ, thật tốt!
Mẹ Sở sinh ra cô đã là 20 tuổi (nghĩa là 18 tuổi đã có Sở Thâm rồi, kaka) năm nay cũng đã bốn mươi. Một người đàn bà có cuộc sống tốt đẹp, không những không già đi mà ngày càng mặn mà hơn.
"Đứa nhỏ này, con mà béo cái gì? Chừng nào mẹ nói béo mới là béo, con nhất định đừng nghĩ lung tung." Giới trẻ bây giờ sao lại nghĩ ra mấy cái trò giảm cân gì đó chứ? Trầm Trầm mà học theo thì phải làm sao bây giờ? Con gái bà phải mũm mỉm một chút mới đáng yêu. Có điều bà đã lo lắng quá nhiều, Sở Trầm nói thế là để an ủi mẹ thôi, bản thân cô chưa đến năm mươi cân, cô muốn béo cũng là béo không được.
Sở Trầm thở dài. Trước mắt mẹ Sở cô vĩnh viễn là một đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu. "Mẹ, con đói rồi..."
"Được được. Con mau chóng mặc đồ, mẹ xuống tầng kêu người chuẩn bị thức ăn... Cha con chắc cũng sắp về rồi." Mẹ Sở nói mấy câu, vỗ vỗ vai cô rồi đi xuống tầng.
Về chuyện mẹ Sở thấy cô chỉ quấn mỗi khăn tắm ngồi trong phòng mà không nói gì, thì bởi vì đã quen rồi. Từ nhỏ cô có thói quen không mặc gì sau khi tắm xong, để ra ngoài mặc quần áo một thể. Sau khi lớn lên, phát dục đầy đủ thì cũng đã hình thành thói quen, không bỏ được nữa. Mẹ Sở nhắc nhở nhiều lần không thành, cũng đành bỏ qua, dù sao phòng của cô người làm cũng không thể tùy ý đi vào. Mà ký túc thì cũng toàn là con gái với nhau.
(Hãy nhớ chi tiết này, sau này vì thế mà anh chị sẽ có chữ X thứ ba, tôi hứa đó 😶😤😳)
Khi dọn về đây, Sở Trầm chỉ đem theo cái thân vàng ngọc của mình đến trước cửa Sở gia. Hoắc quản gia nhìn thấy cô đến cũng bất ngờ, sau đó vội vàng đưa cô lên lầu nghỉ ngơi. Ngày nào mẹ Sở cũng sai người lau dọn nên phòng ốc cũng không phải lau chùi gì. Đồ dùng cá nhân quần áo gì đó mỗi tháng mua một lần, còn thiếu cái gì sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
(HE) Từng Vì Người Mà Say Đắm
Romance"Yểu điệu" thục nữ, "quân tử" hảo cầu? Cô không phải thục nữ, anh cũng không phải quân tử. Hai người chọn nhau chỉ bởi vì đó là người phù hợp nhất, cả về tính cách lẫn gia thế. Tác giả: Bảo Bối Nhỏ Số chương: <100 Thể loại: một chút vườn trường...