Chương 13: Góc cạnh của Triệu thiếu

27 4 4
                                    

( Nếu đọc mà thấy hay thì phải vote để ủng hộ tác giả nhé! Vote ngay và luôn đi! Love all ❤)

  ***--------------***

"Rào... rào..."

"Mưa?" Không phải chứ, lúc nãy trời quang mây tạnh, ít phút sau nói mưa liền mưa.

Triệu Mặc Thần lập tức hối hận. Nếu biết sớm như thế liền cùng Triệu Dịch trở về cho rồi. Ai nói hôm nay tâm tình không tốt, lại nói với hắn muốn đi dạo phố cơ chứ. Lúc đó Triệu Dịch chỉ mỉa mai đôi câu rồi lái xe đi thẳng.

Quên đi, dù sao anh cũng không muốn ngồi chiếc xe đỏ chói đó. Triệu Mặc Thần thở dài, quay người lạnh giọng nói với mấy bóng dáng phía sau: "Còn muốn theo đến bao giờ?"

Nguyên lai là từ khi anh đi bộ từ cổng trại giam đến đây, thu hút không ít ánh mắt ngây dại của phụ nữ. Nhìn chằm chằm không nói, thậm chí có mấy người không biết xấu hổ còn bám theo đến tận bây giờ.

Mấy cái bóng dáng phía sau thoáng giật mình. Hóa ra người đàn ông đẹp trai này cũng nhận ra sự tồn tại của bọn họ, bọn họ còn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện đây.

"Cái đó... cũng không có gì. Chỉ là..." Một vị tiểu thư mặc váy hồng nuốt ngụm nước miếng. Lắp bắp không biết nói gì.

"Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?" Một cái bóng dáng màu tím sẫm cũng e lệ cười. Không nhìn sai, anh ta thật sự quá tuấn mỹ đi.

"Cút." Triệu Mặc Thần không chút biểu cảm nhìn đàn ong bướm này. Đạm mạc nói một câu. Anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với bọn họ.

"Đàn ong bướm" kia ngây người, cho đến khi định thần lại đã thấy người kia đi xa.

Mấy cô gái thấy người đã dfi xa, vội vã chạy đuổi theo. Ai dè chưa đi đươvj máy bước đã bị mấy người mặc đồ đen chặn trước mặt.

"Thiếu gia đã phân phó, không cho bất kỳ ai làm phiền."

Thì ra là đi sau Triệu thiếu gia không chỉ có phụ nữ, mà còn có không ít vệ sỹ. Bọn họ luôn đi theo Triệu Mặc Thần để bảo đảm an toàn cho anh.

"Triều Tam đại ca, không thấy thiếu gia đâu cả." Một tên vệ sỹ vội chạy đến.

"Cái gì!?" Người đàn ông tên Triều Tam trợn mắt. Thiếu gia chẳng lẽ lại muốn đi một mình nên mới cố tình bảo bọn họ cầm chân đàn ong bướm này, sau đó một mình rời đi?

"Đồ ngu, không phải đã nói mày đi theo thiếu gia sao?" Bây giờ thì hay rồi, người cũng không tìm thấy.

"Đại ca... thiếu gia thông minh như thế... đi vòng vèo mấy con đường nhỏ... Đến khi em phát hiện bất thường thì đã không thấy rồi."

Triều Tam ngẩng đầu than trời, hắn sao lại cử tên đầu óc chậm chạp này đi cơ chứ.

"Thôi được, chia nhau ra tìm." Hắn ra lệnh.

Người bên đường chỉ thấy mấy âm thanh vồn vã, sau đó một bóng người cũng không còn.

Chỉ tội nghiệp mấy cô gái đang sợ ngây người. Không phải chứ, bọn họ thế nhưng suýt chút nữa thì chọc phải người không nên chọc rồi.

(HE) Từng Vì Người Mà Say ĐắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ