Chương 17: Vấn đề lớn của dự án trăm tỷ

20 4 0
                                    

Nhớ vote, Love mn nhiều ❤

   ***-----------------***

Một cô gái tóc xoăn xinh đẹp, mặc một bộ đồ công sở màu chàm đang ngồi trong một văn phòng riêng bằng cửa kính. Thấy Triệu Mặc Thần đi đến liền vội vã đứng dậy tiếp đón.

"Thần tiên sinh, chủ tịch đang đợi ngài."

Người phụ nữ này là Aian, trợ lý cao cấp của chủ tịch đương nhiệm Triệu thị, cũng là bố ruột của Triệu Mặc Thần- Triệu Nhậm.

Triệu Mặc Thần gật đầu, sải bước theo Aian. Aian đưa anh đi qua một phòng họp rộng gần trăm mét, kế đó là những khu giải trí mini giành cho tầng lớp thượng lưu- một quầy bar, một khu chơi gôn thu nhỏ... Cũng phải, cả tầng sáu mươi rộng hàng trăm mét chỉ có ông ta và Aian, xa xỉ một chút cũng là bình thường. Đến tận khi đứng trước cánh cửa cuối cùng của dãy hành lang, Aian mới dừng lại.

Aian quay người, ngữ điệu không mặn không nhạt nói: "Chủ tịch đang ở bên trong. Thần tiên sinh cần gì cứ nói qua bộ đàm, tôi ở ngay bên ngoài." Được đảm nhiệm chức vụ cao cấp như vậy trong tập đoàn, cô gái này chính là tinh anh trong tinh anh. Aian từ đầu đến cuối đều gọi anh là Thần tiên sinh, chưa từng vì anh là con trai của chủ tịch mà cung kính hay bày tỏ thái độ khác.

Đương nhiên những thứ này chỉ là tán dương trong lòng, bề ngoài Triệu Mặc Thần vẫn là bộ dáng không thể nhìn thấu. Ánh mắt tối tăm của anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng hợp chất thủy tinh đặc biệt kia, từ từ giơ tay phải gõ ba tiếng.

Cái gì gọi là hợp chất thủy tinh đặc biệt, chính là người bên trong nhìn thì chính là thủy tinh bình thường, có thể nhìn toàn cảnh bên ngoài. Còn người bên ngoài nhìn vào thì một thứ cũng không thấy, như một cánh cửa bằng sắt vậy.

Triệu Mặc Thần nghe âm thanh vang lên, suy nghĩ một chút rồi cười trong lòng, cửa phòng chủ tịch có khác, thủy tinh này thế nhưng còn có thể chống đạn.

"Vào đi." Một giọng đàn ông đứng tuổi vang lên từ bên  trong, mang theo nét uy nghiêm không thể che giấu.

Aian giơ tay định giúp anh đẩy cửa, nhưng Triệu Mặc Thần lắc đầu. Sau đó anh tự mình đẩy cửa bước vào.

Aian biết ý quay đầu trở về phòng làm việc của mình. Nhớ đến ánh mắt u tối như không thấy đáy kia, cô toát mồ hôi liên tục. Người đàn ông kia... đứng xa là khí khái lạnh nhạt, nhưng khi đến gần thì cả người đều toát lên sự lãnh khốc âm trầm khiến cô cũng phải khiếp sợ. Đến chủ tịch còn không có đáng sợ đến như thế!

Triệu Nhậm có vẻ bận rộn. Ông tay trái giở tài liệu, tay phải ký tên, đóng dấu liên tục. Có điều, đôi mắt của ông sáng đến kỳ lạ.

Triệu Mặc Thần có khuôn mặt giống bố đến ba phần. Nét cương nghị cùng lãnh liệt trên người anh đều là gen di truyền từ người bố này. Chỉ là Triệu Mặc Thần so với ông còn đẹp mắt hơn nhiều, bỏ đi mấy nét uy nghiêm huy vũ, trên gương mặt anh lại thuần một vẻ tà mị không thể kiềm chế, anh khí bức người. Anh tự ngồi xuống ghế salon gần đó, không có ý muốn làm phiền. Anh tự rót cho mình một chén trà Long Tỉnh. Sau đó lại rót thêm một chén nữa, đặt lên bàn làm việc của Triệu Nhậm thay cho cốc cà phê đen đã nguội ngắt. Thứ hương vị ngòn ngọt man mác liên tục thoang thoảng trong gian phòng.

(HE) Từng Vì Người Mà Say ĐắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ