Vì sợ nên YoSeob không dám thành thật tự thú mà chọn cách chôn chuyện này vào trong lòng.
Mỗi lần nhìn thấy chỗ ngồi trống đằng sau, YoSeob luôn cảm thấy rất xấu hổ, âm thầm cầu khẩn cho Junhuyng nhanh khỏi hẳn. Nhưng vừa nghĩ sau khi cậu ta khỏi hẳn sẽ quay về trường học điều tra thủ phạm là YoSeob lại đê tiện cầu khẩn ông trời hãy để cậu ta phục hồi chậm chậm thôi.
Thế là, trong lúc cậu còn chưa quyết định được thì một tuần lễ đã trôi qua.
Sáng hôm nay tiết đầu tiên là thể dục, sau tiếng chuông vào học, tất cả mọi người xuống sân tập hợp. YoSeob đang đi trên cầu thang thì phát hiện quên chưa để điện thoại di động của mình lại lớp. Nếu như bị thầy thể dục nghiêm khắc kia phát hiện cậu mang điện thoại di động đi học thì nhất định sẽ bị phạt chạy năm vòng quanh sân. Vì tránh chuyện xui xẻo này, YoSeob nhanh chóng chạy về phòng học, chuẩn bị để điện thoại di động vào.
Nhưng khi đẩy cửa lớp học ra,YoSeob giật mình tại tại chỗ — phòng học vốn phải không còn ai lại có một nam sinh đang ngồi bên trong.
Đôi mắt trong veo đen láy, lông mày rậm đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng tuấn tú, đôi môi hơi mỏng mềm mại như nước. Ánh nắng mặt trời sáng sớm luồn vào qua cửa sổ, bao phủ toàn thân cậu ta bằng một tầng ánh sáng vàng lung linh tựa như một bức tranh đẹp nhất thế gian.
Đang thưởng thức sắc đẹp, YoSeob trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy tay trái cậu ta đang quấn vải băng, trong lòng ngay lập tức lạnh toát.
Băng bó… Gãy xương… JunHuyng!
Người đó là JunHuyng!
Nhận ra điều kinh khủng này, YoSeob có tật giật mình lập tức cúi đầu, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo hỏi: “Cậu là ai?”
YoSeob thầm tự nhắc nhở mình trong lòng, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nghìn vạn lần phải bình tĩnh. Cậu hít sâu một hơi, nói: “Tớ… Tớ là học sinh mới chuyển đến tuần trước.”
JunHuyng gật đầu: “Thảo nào chưa từng nhìn thấy cậu.”
“À, ” YoSeob gắng gượng nâng cao khóe miệng, dùng hết sức lực duy trì giọng nói bình tĩnh: “Tiết thể dục bị muộn rồi, tớ đi trước đây.”
Nói xong,YoSeob xoay người, phóng như bay ra ngoài cửa.
Trời ạ, còn ở cùng một chỗ với JunHuyng nữa thì cậu nhất định sẽ vì cảm giác tội lỗi sâu sắc mà không hít thở nổi mất.
Mà ngay lúc cậu xoay người, JunHuyng từ từ, từ từ nheo mắt lại.
Anh nghĩ, bóng lưng lúc chạy của cậu nhìn cực kì quen mắt, giống – quả bí đao lùn đã đâm phải mình rồi lại sải hai cái chân ngắn nhanh như bay trốn khỏi hiện trường kia!
Trong nháy mắt khi YoSeob đang đi đến cửa phòng, cậu bỗng cảm thấy phía sau áo bị níu chặt rồi sau đó bị một lực mạnh túm trở về phòng học. Sau một trận trời đất quay cuồng, cậu thấy mình bị ép lên vách tường, mà JunHuyng đang đứng ngay trước mặt cậu, một đôi mắt đen như hắc ngọc thạch đang mạnh mẽ khống chế cậu.
