Tay JunHuyng sờ lên phía trước ngực của cậu, anh vuốt ve nụ hoa màu hồng phấn, thoả mãn khi cảm nhận thấy chúng ngẩng cao đầu ngạo nghễ dưới tay mình. Màu đỏ sẫm căng cứng đó được ma sát trong lòng bàn tay anh mang đến mùi vị dục vọng nguyên thủy.
Nhưng đối với YoSeob thì nó lại là một loại giày vò, cậu không thể chịu nổi kích thích mà động tác này mang lại, cậu cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng vì tình dục.
Lưỡi JunHuyng vẫn đang dây dưa trong miệng YoSEob, anh hút lấy nước mật thơm ngon của cậu, cướp đi hết dưỡng khí. Cơ thể YoSeob dần dần mềm nhũn.
JunHuyng cởi nút áo cậu, chậm rãi nhẹ nhàng mở từng cái từng cái một. Đôi tay thon dài luồn ra sau tấm lưng mịn màng của cậu. Trang phục cuối cùng đã mất đi tác dụng.
Anh tha cho cái lưỡi đinh hương của cậu, bắt đầu tấn công vào ngực. JunHuyng cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nơi đỏ sẫm của cậu, đầu lưỡi ma sát từng chút từng chút một mang đến sự rung động cực đại. Đỉnh đồi nho nhỏ mềm mại cứng lên tiết lộ cảm nhận của thân thể cậu.
JunHuyng hé miệng, bao lấy khuôn ngực cậu khát vọng, cảm giác mềm mại này khiến anh hưng phấn. Anh vừa hút vừa khiêu khích để vĩnh viễn lưu lại dấu ấn của anh. Đôi gò bồng trắng nõn mềm mại được chất lỏng trong suốt của anh phủ lên tản mát ra mùi vị thật đặc biệt. Tay JunHuyng bắt đầu trượt xuống dưới quần cậu, tới sườn trong của bắp đùi, da thịt trắng mịn mềm mại truyền đến kích thích cao hơn. Sau đó, ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve nơi bí ẩn. Kích thích cực mạnh khiến YoSeob phục hồi lại tinh thần.
Tuyệt đối không thể sai lầm thêm một lần nữa! YoSeob ỷ đầu mình khá cứng, xuất ra tất cả sức lực cộp một cái thật mạnh vào trán JunHuyng. JunHuyng bị bất ngờ, lập tức trúng chiêu, phải lui về phía sau ba bước.
YoSeob lập tức nắm lấy cơ hội định mở cửa chạy ra ngoài nhưng cúi đầu lại nhìn thấy mình quần áo xộc xệch, lập tức từ bỏ ý định. Cậu vội vàng chạy đến cạnh bàn làm việc, tay chân luống cuống chỉnh lại quần áo.
Vừa chỉnh trang xong thì JunHuyng cũng phục hồi lại tinh thần. Anh che cái trán bầm tím, cắn răng nói: “ YoSeob, cái đồ có ba nhiễm sắc thể X này, hôm nay tôi sẽ làm cho em không còn sức mà đi ra khỏi căn phòng này!”
Nhìn anh hùng hổ đi về phía mình, YoSeob nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc, đành phải chạy vòng quanh cái bàn làm việc. Anh từ bên trái đến thì cậu chạy sang bên phải, chạy đến mức chân suýt thì bị chuột rút. Nhưng cuối cùng vẫn bị JunHuyng bắt được, đặt ngồi trên bàn làm việc.
“Em hãy tỉnh ngộ đi.” JunHuyng mỉm cười, nụ cười đó còn lạnh hơn cả trời đông giá rét. Sau đó, anh tách hai chân cậu ra, chen người mình vào, thả niềm dâng trào đã sẵn sàng từ lâu ra chuẩn bị tiến vào cơ thể cậu. Bàn tay của người đàn ông kéo cả hai chiếc quần xuống, YoSeob lập tức cảm thấy phía thân dưới lạnh run. Cậu không kịp nghĩ nhiều, vươn tay ra nắm lấy nơi cứng rắn của anh.
“Thế nào, chọn hợp tác rồi à?” Đáy mắt JunHuyng dấy lên ngọn lửa tình dục, giọng anh cũng trở nên khàn khàn: “Nếu em làm tôi thoả mãn thì có thể tôi sẽ cho em sống thoải mái một chút.”