46. Cô có từng sợ hay không

1K 105 11
                                    



46. "Đêm hôm khuya khoắt cô muốn làm gì?"



Không biết tại sao, khi nhìn đến những lời này của Chân Sảng, Đào Mộng Trúc trở nên khẩn trương.


Căn phòng bên cạnh an tĩnh không gì sánh được, nàng tự hỏi vài phút, lại do dự vài phút, cuối cùng rón ra rón rén đứng dậy đi tới cửa, khẽ khóa trái cửa lại.


Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn là một thứ rất chuẩn xác, nàng mơ hồ cảm giác được nguy hiểm sắp đến gần, giống như đêm khuya yên tĩnh đến chỉ có tiếng côn trùng kêu này, chính là sự yên lặng trước bão tố.


Sau khi khóa cửa, nàng kiễng chân trở về nằm lên giường.


Lo lắng thấp thỏm mười phút, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của Chân Sảng, từ phòng bên đi tới cửa.


Theo sát sau đó, là tiếng vặn chốt cửa.


Đào Mộng Trúc bật ngồi dậy, giữa cảnh tối lửa tắt đèn, cảm thấy mình đang đối mặt với mở đầu của một bộ phim kinh dị.


"Minh Chủ, đêm hôm đi ngủ còn khóa cửa a?" Chân Sảng nói, cố sức đập lên cửa.


"Sao cô còn chưa ngủ? Trễ lắm rồi." Đào Mộng Trúc giả ra giọng điệu rất buồn ngủ, cố gắng pha trò lừa dối cho qua ải.


"Chị nói hôm nay hoàn, em vẫn luôn chờ kết cục." Chân Sảng nói, lại đập đập cửa, giọng điệu vui vẻ: "Để em vào đi nè."


"Làm chi?"


"Nói nhân sinh, nói lý tưởng." Chân Sảng đáp.


Đào Mộng Trúc bĩu môi, đứng dậy đi tới cửa, nói: "Cô cam đoan cô đủ bình tĩnh trước đi."


"Hiện tại em rất bình tĩnh, chị nghe giọng em không, quá bình tĩnh." Chân Sảng nói, lần thứ ba đập mấy cái lên cửa.


Đào Mộng Trúc thở sâu một hơi, mở khóa cửa.


Giây tiếp theo, Chân Sảng vọt vào, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy đều là lửa giận, bày ra gương mặt méo mó nghiến răng nghiến lợi.


Đào Mộng Trúc rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc điện thoại Chân Sảng nắm trong tay, trong nháy mắt nàng cảm thấy đêm nay nó nặng nề hơn rất nhiều, giống như nó không phải là điện thoại, mà là cục gạch bất cứ lúc nào cũng có thể tát lên đầu người khác.

[BHTT - Edit] Bạn cùng phòng có độc - Vô Liêu Đáo ĐểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ