Chương 21: Trận chiến cuối cùng

110 9 0
                                    

Xe đi hơn năm tiếng đồng hồ, đoàn của Kim Myungsoo cuối cũng đã tới nơi.

Thành phố này khác hẳn với Phnom Penh, mặt trời chính ngọ như một quả cầu lửa khổng lồ. Vừa mở cửa một luồng khí nóng đã táp thẳng vào, phối hợp với bức tường ngoài khách sạn màu sắc chói lòa, nơi này như thể đang bùng cháy.

Chú Lee làm xong thủ tục nhập phòng thì xe Nam Woohyun cũng tới, quả nhiên không thấy Sungyeol đâu. Park Jiyeon nhíu mày, chọn một ly trà chanh để giải khát, cô không muốn ăn nên bữa trưa chỉ ăn qua loa.

Kim Myungsoo thấy cô ăn ít thì lại gọi phục vụ mang tới một ly nước, Park Jiyeon uống hết nửa ly, ngước lên nhìn mặt trời chói mắt, cô hỏi: "Sao Yong Junhyung lại quen biết Lee Hongbin?".

Kim Myungsoo suy nghĩ, "Anh ta có từng đến Las Vegas không?".

Park Jiyeon lắc đầu: "Năm năm nay thì em không rõ chứ trước đó anh ta chưa từng đi, hơn nữa anh ta vốn không biết đánh bạc, không lý do gì lại quen Lee Hongbin".

"Anh ta từng điều tra anh". Giọng Kim Myungsoo nhàn nhạt, có lẽ cảm thấy hơi nóng, thấy ly nước đá trong tay Park Jiyeon còn một nửa, anh cầm lấy uống sạch.

Yong Junhyung đã điều tra rõ ràng xuất thân của anh, đương nhiên cũng biết kẻ thù của anh, anh ta muốn bắt tay với Lee Hongbin để đối phó với anh, Kim Myungsoo lại chẳng mảy may bận tâm.

Kim Myungsoo liếc nhìn Park Jiyeon, thấy cô hơi nhíu mày, ngập ngừng như muốn nói gì đó. Anh đặt ly xuống, hỏi: "Muốn nói gì thế?".

Park Jiyeon nghĩ ngợi rồi chần chừ: "Chúng ta chỉ muốn giành lấy hạng mục, không xảy ra chết người, đúng không?".

Cô đang thăm dò, muốn biết Kim Myungsoo sẽ đối phó với Yong Junhyung thế nào. Kim Myungsoo phì cười, nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi nhéo má cô, trầm giọng hỏi: "Nếu bọn chúng muốn giết anh thì sao?".

Park Jiyeon ngớ ra, nhất thời không phản ứng, Kim Myungsoo cười lạnh" "Nếu Yong Junhyung có cơ hội giết anh, còn anh không thể nào phản kích thì sao?".

Park Jiyeon buột miệng: "Anh dám xảy ra chuyện hả!".

Cô trừng mắt, giọng hung dữ, gò má bị Kim Myungsoo nhéo nên môi hơi dẩu lên, không có sức uy hiếp nhưng đủ khiến anh thỏa mãn. Kim Myungsoo chợt cười, cúi xuống hôn cô, hai tay dịch xuống eo cô, dùng sức bế bổng cô lên, ngồi xuống sofa rồi đặt cô lên đùi, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài. Không biết anh đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cô, như thể đang rất hưởng thụ thời gian riêng tư hạnh phúc này.

Nghỉ ngơi xong, buổi chiều Nam Woohyun mang bản đồ tới, mọi người tu tập trong phòng khách, Jung Soojung không có mặt.

Nam Woohyun chỉ hướng đông nam trên bản đồ, nói: "Mười mấy năm trước, trong khu rừng này, các nhà khảo cổ học phát hiện có một cổ thành, cổ thành đó lịch sử hơn nghìn năm, xung quanh còn có mấy ngôi chùa không được ghi chép trong sử sách, tiếc rằng không thể khai thác theo hướng du lịch vì đường rừng nguy hiểm, người bình thường không vào được. Về sau có một năm vào mùa mưa, bùn đất trên núi chảy xuống đã phá hủy hơn nửa kiến trúc.

Tháng Sáu mỗi năm, Quách Quảng Huy đều đến đây, thành phố này nhiều núi, mọi người chỉ biết ông ta an tháng vợ tại một trong số các ngọn núi ở đây,còn cụ thể là ngọn nào ở đây thì không ai rõ, khả năng lớn nhất là ở đây".

Tình hình trên mấy ngọn núi khác khá dễ dàng thăm dò, chỉ có nơi này người thường không vào được, Kim Myungsoo ra chiều suy nghĩ, lát sau mới nói: "Đi dò đường trước đã".

Khu giải trí Kim Huy cùng lúc đó, vẫn u ám ồn ào, chỉ có trong phòng khách sạn là yên tĩnh.

Yong Junhyung đã ngồi đó gần một giờ đồng hồ, ánh nắng chiếu vào phòng rải trên tấm drap giường nhăn nhúm, phía trên chiếc gối bên phải có một sợi tóc đen dài, dép lê dưới đất chưa đụng tới, chủ nhân đôi dép hình như chưa từng xỏ chân vào thì đã biến mất.

Anh đã vào đây sớm hơn nhân viên phục vụ, để có thể nhìn thấy dấu vết Park Jiyeon để lại.

Tiếng chuông cửa vang lên, cuối cùng Yong Junhyung đứng dậy, thong thả ra mở cửa, người đứng ngoài cười nói: "Xem ra Kim Myungsoo đã đi rồi?". Lee Hongbin nhìn quanh phòng, chậm rãi bước vào, quay sang nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì lắc đầu, thở dài: "Sao phải thế chứ, hay là chúng ta khởi hành sớm, có thể đuổi kịp đấy".

Yong Junhyung nhìn hắn, nói gọn: "Không cần gấp".

Lee Hongbin nhướng mày, nghe Yong Junhyung nói tiếp: "Để bọn họ mở đường trước".

Lee Hongbin cười cười: "Nghe theo lời anh vậy". Tất nhiên hắn muốn nghe ý kiến của người chuyên nghiệp rồi. Hắn nhìn Yong Junhyung, "Anh thật sự biết Quách Quảng Huy đang ở đâu chứ?".

Yong Junhyung đứng trước cửa sổ, cười mỉm" "Bây giờ anh hỏi tôi câu này liệu có quá muộn không?".

Lee Hongbin cười, "Đúng, phí công hỏi".

Hắn rút trong túi ra một bức hình, cảnh vật xung quanh là một khu chợ của Campuchia, thời gian chụp là một tháng trước, người đàn ông trong hình khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc áo sơ mi hoa, chính là Quách Quảng Huy.

Yong Junhyung đích thực là người chuyên nghiệp. Khi tất cả mọi người đang bận rộn cho cuộc thi Vua Bài thì anh đã chuyển hướng sang Campuchia, điều tra ra tin Quách Quảng Huy mất tích trước một tháng, đồng thời nắm được tung tích của ông ta, liên lạc với kẻ thù lớn nhất của Kim Myungsoo, mọi công việc đều hoàn thành trong một tháng.

Lee Hongbin ném tấm hình lên bàn trà, ngồi dựa sofa, nói: "Diễn xuất của tôi cũng không tồi, Kim Myungsoo tự cho mình thông minh, ai mà đoán được tôi đã biết tung tích Quách Quảng Huy rồi? Có điều...". hắn nhướng mày, "Hắn ta cũng nhanh thật!".

Yong Junhyung không tiếp lời, chỉ nói: "Ngày mai chúng ta xuất phát, đừng vội vào rừng, anh muốn làm gì tôi không quản, tôi chỉ muốn đưa Park Jiyeon về".

Lee Hongbin cười nói: "Phải biết là chính tôi đã cứu cô Park từ tay Smith. Tôi giữ lời hứa, tuyệt đối không làm tổn thương cô Park, hy vọng anh cũng giữ lời, sau khi xong việc, Kim Myungsoo không còn mạng để trở về, anh cũng có thể thuận lợi đưa cô Park đi!".

Nam Woohyun liên tiếp hai ngày đều vào rừng dò đường, tin tức mang về không lạc quan cho lắm.

Ở đây chỉ có ba nam hai nữ, Kim Myungsoo, Nam Woohyun, chú Lee, cộng thêm Park Jiyeon và Jung Soojung. Phụ nữ đi theo có lẽ sẽ biến thành phiền toái. Kim Myungsoo nghĩ ngợi rồi quyết định để Park Jiyeon và Jung Soojung ở lại đây hỗ trợ, Park Jiyeon nhất quyết không chịu.

Park Jiyeon vốn tưởng chuyến đi này chỉ là một cuộc đàm phán kinh doanh, kết quả sự việc càng lúc càng thoát ra khỏi quỹ đạo, Park Jiyeon cảm thấy thấp thỏm bất an vô cùng.

Kim Myungsoo lại thấy rất vui, buổi tối không ngừng chọc cô, hạ giọng gọi cô mấy lần: "Nhất Nhất". Park Jiyeon nằm trên người Kim Myungsoo không muốn xuống, nhịp tim từ chiều tới giờ chưa từng chậm lại.

Kim Myungsoo hôn trán cô, hài lòng: "Ngoan".

[MyungYeon ver.] Canh  Bạc Tình Yêu - Kim BínhWhere stories live. Discover now