Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ như vậy

3.1K 213 20
                                    

Editor: Chen

Beta: Chen

Tình cảm của chúng ta đang dừng lại tại một con đường xấu hổ khổ sở, mặc kệ phía trước sẽ đi hướng nào, chỉ cần nhấc chân lên sẽ liền thật đau, thật vất vả mới có thể đủ can đảm nhịn đau tiếp tục tiến về phía trước, cho rằng cứ bước tiếp thì sẽ không còn đau, chẳng ngờ càng đi xa lại càng đau.

Cậu không muốn bỏ đi, cũng không muốn quay về.

Tình trạng này sẽ còn kéo dài bao lâu, sau đó thì sẽ là cái gì tiếp đón với cậu?

Kha bố rất mệt.

Cậu muốn rời khỏi nơi này, cậu phải rời khỏi nơi này.

Đồ đạc của cậu trong phòng bệnh không có nhiều, điện thoại cũng vì lần đó bị ngâm nước sông mà hỏng luôn rồi, thay quần áo xong, cậu đẩy cửa ra ngoài, trên cánh tay vẫn còn dư âm đau đớn, những nơi khác ngược lại càng đau hơn, nhưng cậu không để ý, vẫn đứng dậy.

Trên bầu trời, tầng mây che giấu vầng trắng như ẩn như hiện, chỉ xuất hiện một vài ánh sao phát sáng yếu ớt, Kha Bố dẫm trên bóng của chính mình, chỉ lo nhanh bước, cậu muốn rời khỏi nơi này, đi tới một nơi xa lạ khác mà sinh sống, cậu muốn một lần nữa quên đi tất cả rồi bắt đầu lại một cuộc đời mới, cậu chỉ muốn được làm Kha Bố, cậu muốn làm một Kha Bố thực sự tồn tại.

Đi đến cửa bệnh viện, cậu lại ngừng bước, cậu phải đi, nhưng đôi chân không biết nghe lời, chỉ muốn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, hỗn đản, mày phải đi đi, mày phải rời khỏi đây cơ mà! Nội tâm cậu tự mắng chính mình, nhưng lại có một âm thanh khác trong tâm can đang không ngừng nói với cậu: Tôi không đi, đi rồi phải làm sao, đi rồi Chi Lý phải đến nơi nào tìm tôi.

Cậu vô lực đem trán dựa lên tường, tiếp theo giống như đang tự trừng phạt chính mình, dùng trán đập vào tường, rồi lại chậm rãi dọc theo tường trượt xuống quỳ trên mặt đất, cậu không đi nổi, cậu chẳng đi nổi nơi nào hết, cơ thể cậu toàn bộ đều đã trở thành con rối của Chi Lý mất rồi, không có tiền đồ như vậy, không có tiền đồ mà nhường nhịn.

Kết quả, cậu lại trở về phòng bệnh, lại một lần nữa nằm lên giường.

"Không có tiền đồ, không có tiền đồ......" Cậu lầm bầm lời này rồi chìm vào giấc mộng.

Kỳ quái chính là, lúc cậu ngủ, lại mơ thấy một đường hầm, không phải người ta hay nói, ngày thường nghĩ tới cái gì nhiều nhất thì trong mơ sẽ gặp cái đó không phải sao, vậy mà Chi Lý ngay cả trong giấc mơ của cậu cũng không chịu vào.

Kha Bố cảm thấy cậu đã ngủ một lúc rất lâu, có lẽ đã ngủ cả ngày rồi, nhưng khi cậu vừa mở mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, mới phát hiện bản thân mới chỉ ngủ một giờ thôi. Đột nhiên phát giác có người đang ngồi cạnh giường bệnh của cậu, Kha Bố híp lại đôi mắt đang mở to của cậu, cậu cơ hồ dùng hết sức lực mà ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trong góc tối kia. Không một ai mở lời, cũng đã lâu vậy rồi, đây là đang mơ phải không, này nhất định là mơ rồi.

"Cậu không phải không thể ở bên tôi nữa sao, vậy cậu vì cái gì mà lại ở đây, vì cái gì, vì cái gì không dứt khoát rời khỏi tôi đi!" Lòng đầy ắp uỷ khuất cùng khổ sở, Kha Bố chỉ cho thể giống như thuỷ triều trào dâng mà giận dữ, cũng chỉ có thể đến vậy thôi.

Đây là giấc mơ của tớ, tớ có thể mắng cậu, có thể lớn tiếng với cậu, nhưng mà cậu sẽ không thể rời khỏi tớ, đây không phải tớ đang mơ sao, giấc mơ của người nào thì phải nghe theo ý nguyện của người đó.

"Nếu tớ có thể, tớ sẽ rời khỏi cậu." Chi Lý trả lời, nhưng đây không phải đáp án Kha Bố muốn nghe. Thế nào đây, không phải cậu đang mơ sao, giấc mơ của cậu sẽ không để Chi Lý nói ra lời tàn nhẫn đến thế. Kha Bố càng lui về phía sau, Chi Lý càng tiến về phía trước, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, chỉ cần Chi Lý động thủ, cậu sẽ thương tích đầy mình, sẽ huyết nhục mơ hồ.

"Kha Bố."

"Đừng nói nữa, tôi không nghe, tôi không nghe!"

"Mỗi lần cùng cậu cãi nhau, mỗi lần tớ nghe cậu nói mấy lời này, nếu tớ thực sự có thể rời khỏi cậu, tớ đã sớm rời đi, sẽ đợi tới giờ hay sao, tớ đã làm gì mà phải vì cậu mà biến thành bộ dạng này, cậu lừa tớ, cậu quên tớ rồi, tớ lại không có tiền đồ hết lần này tới lần khác tìm đến cậu, cậu muốn tớ rời khỏi cậu, tớ mẹ nó không thể rời khỏi cậu, cậu nói tớ phải làm sao đây, tớ làm sao có thể rời khỏi cậu?" Chi Lý trực tiếp đạp đổ bình hoa bên cạnh, bắt lấy tay Kha Bố, đem một mảnh vỡ dưới chân đặt lên tay cậu: "Hay là tại chuyện quá phận cậu làm với tớ còn chưa đủ nhiều, nên tớ còn chưa thể buông tay, vậy cậu mẹ nó tiếp tục làm đi."

Kha Bô vô lực vô pháp chống cự Chi Lý, cậu không ngừng lắc đầu, muốn ném xuống mảnh vỡ sắc bén kia, muốn dùng lực rút tay về: "Không cần! Chi Lý! Xin cậu đó, cậu không cần! Chi Lý! Chi Lý!" Mảnh nhỏ trước mặt đã cắm lên da Chi Lý, máu đỏ chảy theo lớp sứ lạnh ngắt rồi chảy lên lòng bàn tay Kha Bố, thì ra đây mới là tra tấn thực sự phải không, Kha Bố cật lực dồn sức, cật lực gọi tên, đầu dựa trên vai Chi Lý: "Xin cậu đó, Chi Lý, đừng đối xử với tớ như vậy." Chi Lý thả lỏng tay, mảnh vỡ rơi trên mặt đất phát ra âm vang thanh tuý, hắn tái nhợt nhìn mặt tường: "Kha Bố, cậu giảo hoạt như vậy sao, lại muốn tớ mềm lòng. Rõ ràng người chạy trốn tớ là cậu, cậu ngược lại bày ra dáng vẻ bị tớ khi dễ." Hai tay hắn nắm lấy bả vai cậu, đẩy cậu khỏi bả vai hắn.

Chi Lý lại muốn đi nữa sao.

Lần này, đến sức lực giơ tay giữ hắn lại Kha Bố cũng không còn.

Lần này, hắn đi rồi sẽ không trở lại nữa.

Kha Bố cảm thấy cậu sắp chết luôn rồi.

Chi Lý rũ đôi tay, một lần nữa tựa lưng vào ghế cúi đầu, vài phút sau, hắn nâng tay, khẽ vuốt gương mặt Kha Bố, ngón tay vỗ về làn da cậu: "Đừng như vậy mà, Kha Bố, đừng làm bộ cậu đã quên đi tớ rồi, được không."

Cậu ấy là Chi Lý đại nhân 2 - AngelinaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ